Ban nhạc của “Tục” tên là “Hồi Hải Mã”, lần đầu tiên Lâm Hồi nghe thấy đã thích.
Hồi hải mã là một thành phần của đại não, chịu trách nhiệm ghi nhớ. Âm nhạc cũng giống như hồi hải mã, chúng chứa đựng tình cảm của nhân loại. Lâm Hồi nhìn ban nhạc mà ngẫm nghĩ, kí ức về Hạ Kiến Sơn cũng nằm trong hồi hải mã của anh. Chúng chiếm bao nhiêu diện tích? Chúng tồn tại bằng cách nào? Có phải giống như phim điện ảnh, từng khung cảnh xếp thành hàng, sẵn sàng cho mình lấy ra bất cứ lúc nào?
Giờ phút này, ở quán bar tên “Tục”, Lâm Hồi lấy ra cảnh tượng lần đầu tiên Hạ Kiến Sơn xem mắt trong chính hồi hải mã của mình.
Có lẽ nói là xem mắt cũng không đúng, dù sao dưới góc nhìn của Hạ Kiến Sơn, dùng bữa với con gái lãnh đạo xem như một phần công việc. Thời gian đã xác định từ trước, con gái của lãnh đạo nên không thể qua loa, nhưng Hạ Kiến Sơn bận rộn, có một số việc nên xác nhận lại, bởi vậy lúc báo cáo lịch trình với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi cố ý nhắc đến: “Sếp Hạ, tháng sau có hẹn với cô Phùng, anh muốn xếp thời gian trước không?”
Hạ Kiến Sơn không ngẩng đầu: “Cô Phùng nào?”
Lâm Hồi xấu hổ: “Con gái thư ký Phùng.”
Hạ Kiến Sơn tiếp tục xem tài liệu: “À, vậy cậu hẹn nhà hàng giúp tôi.”
Lâm Hồi chưa kịp nghĩ đã từ chối: “Thế không thích hợp lắm thì phải, anh tự chuẩn bị sẽ tốt hơn.”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu, khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-lam-co-loi-muon-noi/3687933/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.