Giọng điệu và vẻ mặt thờ ơ hờ hững của Cố Tiêu khiến Trương Tư Nghị tức giận nghiến răng. Có gì khó chịu hơn việc một người học tập chăm chỉ nhưng thành tích không bằng một người không cố gắng học tập?
Tuy nhiên, thật may mắn là Trương Tư Nghị và Cố Tiêu không cùng khóa, học sinh giỏi năm nào cũng có, nhưng “siêu cao thủ” giống như Cố Tiêu thật sự hiếm thấy, một khi đụng độ, tuyệt đối chết không toàn thây... Ví dụ như Hạ Trình Thiên đến nay vẫn có ám ảnh tâm lý đối với Cố Tiêu.
Mà Cố Tiêu có lẽ không bao giờ hiểu được nỗi sợ hãi này của người trần mắt thịt như họ, giống như bây giờ, sau khi dễ dàng nói ra câu nói kia, anh vỗ lên giường, nói: “Ban đêm ngủ trên chiếc giường này, có thể chấp nhận không?”
Trương Tư Nghị thật sự giận không có chỗ giải tỏa, nhưng không thể chống cự với Cố Tiêu, gần như tất cả các tế bào toàn thân đều đang “miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật” mà phát ra sóng điện sùng bái.
Giường mét năm, mét sáu chính là giường tiêu chuẩn cho hai người nằm, họ không béo, chấp nhận bon chen chắc là ổn. Nhưng giường trong phòng ngủ của họ ở Hải Thành là một mét tám, Cố Tiêu sợ cậu ghét bỏ.
Sao Trương Tư Nghị có thể ghét được? Bất kể một mét năm hay một mét hai, ban đêm có thể ngủ cùng “siêu cao thủ”, cậu sảng khoái muốn chết. Chỉ tiếc bây giờ đang ở nhà Cố Tiêu, họ và ba mẹ Cố Tiêu cách nhau vỏn vẹn một bức tường, sau khi hưng phấn cậu lại có cảm giác nhức cả trứng vì bị giám thị.
Nghĩ đến những gì Cố Tiêu vừa nói khi bước vào cửa, trong lòng Trương Tư Nghị sợ hãi: “Sao anh lại dám nói câu đó với ba anh, lá gan cũng thật to!”
Cố Tiêu mỉm cười: “Thử thăm dò điểm mấu chốt của ba mẹ thôi, bình thường anh ở nhà cũng thường xuyên nói đùa với ba, em không cần phải quá lo lắng.”
Trương Tư Nghị không khỏi ao ước hình thức ở chung của Cố Tiêu và ba anh, bởi vì giới hạn địa vị của ba con họ Trương phi thường rõ ràng, nên cậu rất hiếm khi dám nói đùa với ba cậu.
Cố Tiêu sờ cằm, trầm ngâm nói: “Năng lực tiếp nhận của họ còn tốt hơn anh tưởng tượng, vừa rồi anh nói xong câu đó, vẻ mặt ba anh không tỏ ra kỳ quái, mẹ cũng thế.”
Trương Tư Nghị nghĩ đến một việc, ngắt lời anh: “Aiz, mẹ anh thật sự không thể nói chuyện sao?”
Cố Tiêu sững sờ, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu tỏ vẻ tự nhiên, mới dám tiếp tục bàn tán: “Bác là người câm?”
Cố Tiêu lắc đầu, đôi mắt hơi ảm đạm: “Không phải, chuyện này nói ra khá phức tạp... Tổ tông mẹ anh đều là dòng dõi có học, trước kia cũng có chút quyền thế ở địa phương. Ông ngoại nguyên là quan chức ở Thiệu Thành. Năm bà năm tuổi, Đại Cách Mạng Văn Hóa nổ ra. Năm bà chín tuổi tận mắt thấy ông ngoại anh bị bức hại đến tự sát, chịu kích thích rất nặng nề, về sau mẹ anh không nói được.”
Vốn dĩ tùy tiện nói “phải” thì có thể lấp liếm cho qua chủ đề, Cố Tiêu lại giải thích nguyên nhân thật sự cho Trương Tư Nghị.
Trong lòng Trương Tư Nghị chấn động mạnh, lịch sử bi thảm cách thế hệ của cậu quá xa xôi. Cậu không ngờ rằng những nỗi đau như vậy sẽ truyền lại cho những người thân yêu của những người xung quanh cậu.
“Đó có phải là vấn đề tâm lý không?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Có lẽ, bọn anh cũng không biết. Vào thời điểm đó, không có điều kiện y tế như bây giờ. Khi ba anh cưới mẹ anh, ông cũng nghĩ rằng mẹ bị khuyết tật về thể chất. Sau đó, khi thông tin phát triển, bọn anh biết được từ báo và TV rằng bà không nói được có thể bị gây ra bởi vấn đề của thần kinh trung ương, đó là "Chứng mất ngôn ngữ tâm thần". Lúc ấy, gia đình anh cũng thảo luận về việc cho mẹ đi điều trị, nhưng mẹ từ chối...” Cố Tiêu thở dài và buồn bã nói: “Bọn anh không ép buộc mẹ. Có lẽ bà đã quen với cuộc sống không thể nói chuyện.”
Trương Tư Nghị há to miệng, nhíu mày xót xa than thở một câu: “Thật đáng tiếc.”
... Mẹ Cố Tiêu vô cùng xinh đẹp, đáng ra bà phải là một người hoàn hảo.
Cố Tiêu cười khổ, nói: “Thật sự đáng tiếc, nhưng mẹ anh tin "có mất tất có được", mẹ nói bởi vì bà mất đi giọng nói, nên bây giờ bà mới có được một gia đình hạnh phúc.”
Anh rũ mi mắt, nói tiếp: “Khi còn bé anh cứ tưởng tất cả các bà mẹ đều không biết nói chuyện. Sau này anh mới biết rằng chỉ có mẹ anh như vậy. Khi anh lớn lên, hỏi ba anh, ba nói cho anh sự thật, còn bông đùa, nếu mẹ anh có thể nói chuyện sẽ không đến lượt ông cưới bà.”
Trương Tư Nghị không biết nên cảm thán người một nhà này đầm ấm đầy đủ hay là ngọc có tỳ vết. Thật vậy, không khí gia đình Cố Tiêu rất tốt, còn có một đôi con trai con gái ưu tú như thế... Nhưng mà, nếu mẹ Cố Tiêu biết con trai bà thích đàn ông, bà sẽ cảm thấy “hạnh phúc” sao?
Cố Tiêu dường như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, anh nắm chặt tay cậu, nói: “Anh nghĩ, họ đã tin vào những triết lý này, phỏng chừng sẽ không làm khó chúng ta. Bởi vì họ sẽ hiểu, anh không thể đưa con dâu về nhà cho họ, nhưng từ nay về sau họ sẽ có thêm một đứa con trai. Em cũng sẽ đối tốt với họ, đúng không?”
Có lẽ sự vật tốt đẹp chính là bởi vì có chỗ không trọn vẹn cùng tiếc nuối, mới khiến chúng càng thêm đáng quý.
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Trương Tư Nghị ngượng ngùng nghiêng đầu đi, hỏi: “Vậy bình thường nhà anh giao tiếp với mẹ thế nào? Dùng ngôn ngữ ký hiệu?”
“Anh và Cố Diêu đều nhìn hiểu ngôn ngữ ký hiệu thường dùng trong cuộc sống hàng ngày. Sau này anh sẽ dạy em, nhưng không cần học cách làm, mẹ anh chỉ không biết nói chuyện thôi, bà có thể nghe được. Bình thường, có chuyện khẩn cấp liền gọi điện thoại, ấn nút và nói chuyện trực tiếp, mẹ nghe xong sẽ ấn một cái phím biểu thị bà nghe được. Nếu không phải chuyện gấp thì gửi tin nhắn. Mẹ biết viết chữ, chữ mẹ anh đẹp lắm...” Cố Tiêu nói, giống như dâng hiến vật quý kéo Trương Tư Nghị, nói tiếp: “Đến đây, cho em xem một chút.”
Hai người đứng dậy đi đến phòng của ba mẹ Cố Tiêu, mở cửa thì thấy ba Cố cầm một bát đồ ăn đi ra khỏi bếp, thuận miệng chào hỏi hai người họ: “Sắp ăn cơm rồi.”
Cố Tiêu lên tiếng: “Con mang Trương Tư Nghị đi xem chữ mẹ viết, xong ngay đây.” Dứt lời, anh trực tiếp đẩy cửa phòng ba mẹ.
Trương Tư Nghị rón rén theo sát Cố Tiêu đi ngang qua khoảng không bên giường, bước vào ban công. Cuối ban công đặt một chiếc bàn dài nhỏ, giấy và bảng chữ mẫu chất đống tràn ngập dưới bàn phủ khăn nỉ, đỡ lấy bút, mực, giấy, nghiên được sắp xếp gọn gàng.
Cố Tiêu ngẫu nhiên chọn mấy xập giấy dưới bàn lật ra cho Trương Tư Nghị xem, có chữ viết bằng bút máy, có chữ viết bằng bút lông, đủ các loại thể chữ.
“Wow! Like!” Trương Tư Nghị không biết gì chỉ biết lộ ra vẻ mặt khâm phục.
“Có phải rất lợi hại không?” Trong giọng nói của Cố Tiêu hơi có chút kiêu ngạo.
Trên thực tế, Trương Tư Nghị là một người ngoài nghề xem không hiểu chữ viết thư pháp đẹp hay xấu, nhưng cậu cảm thấy chữ mẹ Cố Tiêu viết giống như bảng chữ mẫu bán trong các hiệu sách, chắc chắn bà rất giỏi. Hơn nữa, Cố Tiêu vừa khẳng định xong, tất nhiên là chữ đẹp rồi.
Đang ngắm nghía, Cố Diêu cũng tiến vào góp vui: “Xem cái gì đấy? Sắp ăn cơm rồi!”
Trương Tư Nghị cẩn thận cuộn một cuộn giấy treo, cười nói: “Xem chữ viết của mẹ em, Diêu Diêu có luyện chữ không?”
Cố Tiêu nói: “Đúng rồi, con bé từng giành giải nhất của cuộc thi thư pháp thành phố khi còn nhỏ.”
Trương Tư Nghị: “Giỏi quá.”
Cố Diêu nhăn mặt nói: “Anh già anh đừng sỉ nhục em, chữ của em là tệ nhất trong nhà!”
Trương Tư Nghị: “Mọi người còn so sánh với nhau à?”
Cố Diêu: “Đúng thế, trong gia đình bọn em, chữ viết xác định địa vị. Mẹ viết đẹp nhất nên mẹ là chủ nhà, ba thứ hai, mấy năm qua mỗi ngày anh già đều cày bút không ngừng, có lẽ sắp vượt qua ba già. Từ khi lên đại học em lười lắm, rất lâu rồi không luyện nữa!”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên nhìn Cố Tiêu, chẳng lẽ anh luyện chữ hằng ngày là vì địa vị gia đình?
Cố Tiêu thở dài, hạ giọng nói: “Aiz, hết cách rồi, ai bảo chữ viết của anh hai em quá xấu, anh phải cố gắng, thay em ấy chia sẻ một chút.”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó! (= 皿 =)
Cố Tiêu sờ cằm, nói tiếp: “Tuy nhiên, hai ta chắc chắn sẽ không hạng bét, trong ấn tượng, chữ viết anh chàng họ Hạ nào đó cũng siêu tệ.”
Cố Diêu ngẩn ngơ, kịp thời phản ứng, ngay lập tức đỏ mặt, kêu to một tiếng: “Này!”
Trương Tư Nghị suýt nữa ôm bụng cười bò ra, đang trêu đùa, ba Cố lại giục họ ăn cơm. Lúc này ba người mới đùn đẩy nhau ra ngoài.
Đã có năm món ăn và một bát canh trên bàn cơm phòng ăn, mặc dù không quá phong phú, nhưng nhìn màu sắc hương vị đều đủ, khiến cơn thèm ăn của người ta nổi lên.
Giống như năm ngoái, chờ người một nhà ngồi xuống, mọi người mới bắt đầu động đũa.
Lúc nâng ly, ba Cố cười nhìn Trương Tư Nghị một chút, cảm thán một câu: “Năm ngoái nói đùa với Tiêu Nhi trong nhà còn thiếu hai đôi đũa, năm nay ăn tết đã thêm một đôi.”
Sau khi nghe điều này, Trương Tư Nghị lại hoảng sợ, tự hỏi liệu “Hai đôi đũa” được ba Cố nhắc đến có phải ám chỉ bạn đời của Cố Tiêu và Cố Diêu không. Nếu đúng vậy, chẳng lẽ ba của Cố Tiêu đã đoán được mối quan hệ của hai người họ? Hay là ông cũng giống như ba Trương mẹ Trương, nghĩ rằng Trương Tư Nghị đang theo đuổi Cố Diêu?... Nhưng không đúng lắm? Từ khi bước vào cửa, Trương Tư Nghị luôn ở cùng Cố Tiêu, biểu hiện thân mật với Cố Tiêu rõ ràng hơn mà!
Khuôn mặt Cố Tiêu lóe lên chút ngạc nhiên, đờ ra hai giây sau anh mới bình tĩnh lại, cười hỏi ba anh: “Ý ba là "tay" phải không?”
Trương Tư Nghị run rẩy nhấp một ngụm đồ uống, cậu vẫn nhớ bức ảnh chụp "tay" của Cố Tiêu trên WeChat.
Ba Cố: “Thêm hai cái tay và thêm hai đôi đũa khác nhau chỗ nào?”
Cố Tiêu và Trương Tư Nghị: “...”
Trương Tư Nghị líu lưỡi, đúng lúc này, đuôi mắt cậu bắt được ánh mắt mẹ Cố nhìn về phía ba Cố, có ẩn ý “oán trách” và “ngăn chặn”.
Ngay sau đó, ba Cố cười ha ha nói: “Được rồi được rồi, ăn cơm đi, ăn tết phải có nhiều người mới tốt, náo nhiệt! Tiểu Trương à, đồ ăn buổi trưa hơi đơn giản, cơm tất niên buổi tối mới đặc sắc.”
Trương Tư Nghị vội vàng lắc đầu nói: “Không đâu ạ, thức ăn rất ngon, thịt cá đều là đồ cháu thích ăn!”
Ba Cố cười nói: “Vậy ăn nhiều lên nhé, coi là nhà mình, đừng khách sáo.”
Trương Tư Nghị gật đầu, trong lòng vẫn cảm giác sợ hãi không thôi.
Bầu không khí trên bàn ăn không thay đổi vì câu nói lúc mở đầu. Bởi lẽ năm nay nhà họ Cố treo một chiếc TV siêu mỏng mới toanh trên tường ngay phía trước bàn ăn. Người một bàn vừa ăn cơm vừa xem tiết mục và tin tức đón xuân trên TV. Đêm ba mươi tết, ngay cả giọng nói của người dẫn chương trình cũng mang theo niềm vui.
Sau bữa ăn ba Cố và mẹ Cố thu dọn bát đĩa, để bọn nhỏ chơi với nhau, còn họ thuận tiện chuẩn bị cơm tất niên.
Ba thanh niên ở trong phòng khách giả bộ xem TV một lúc nhưng trong lòng có tâm sự riêng. Cố Tiêu ngồi chốc lát, nhịn không được lên tiếng chào ba mẹ, mang theo Trương Tư Nghị và Cố Diêu ra ngoài.
Một lúc lâu, Trương Tư Nghị bật ra một tiếng “what the fuck” trước, căng thẳng nói: “Có phải ba mẹ anh biết hết rồi không?”
Cố Diêu phụ họa: “Đúng vậy, vừa rồi trên bàn cơm ba già nói câu kia làm em sợ hết hồn!”
Trương Tư Nghị kể cho hai anh em nhà họ Cố về biểu cảm của mẹ Cố cậu quan sát được lúc nãy: “Chẳng lẽ em cảm giác sai? Em thật sự cảm thấy ba mẹ anh đã biết.”
“Anh cũng không xác định.” Cố Tiêu liếc nhìn Cố Diêu, hỏi, “Có phải em lúc nào đó nói lộ ra không?”
Cố Diêu “oan uổng” hét lên: “Em không nói gì!”
Trương Tư Nghị bị dọa đến mức rối như tơ vò: “Làm sao đây làm sao đây? Bây giờ nên làm gì?”
Cố Tiêu nhìn dáng vẻ sợ mất mật của hai người, nói: “Các em sợ bóng sợ gió như thế làm gì? Nếu như họ biết, phản ứng còn bình tĩnh tự nhiên như vậy, không phải là chuyện tốt à?”
Trương Tư Nghị ngẩn người, vỗ đùi, đúng rồi, nếu có thể dễ dàng “công khai” như vậy họ còn hao tâm tốn sức giấu giếm làm gì? Tuy nhiên, có lẽ bởi vì phản ứng của phụ huynh quá bình tĩnh quá khác thường, khiến cậu có cảm giác không thật, luôn cảm thấy về sau sẽ có biến cố gì đó!
Cố Tiêu nhíu mày suy tư chốc lát, nói: “Hãy quan sát thêm, các em không cần quá lo lắng. Nếu ba mẹ thật sự đoán được, đây được coi là một cách xử lý rất mềm mỏng, cũng thể hiện sự bao dung và tiếp nhận của họ, chúng ta vui còn không kịp, phải không?”
Trương Tư Nghị và Cố Diêu gật đầu, có người đáng tin cậy như Cố Tiêu ở đây, họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đi dạo, uống một tách cà phê, ba người trở về nhà sớm. Sau đó Cố Diêu cho Trương Tư Nghị xem ảnh cũ của gia đình cô. Bộ dáng đáng yêu lúc nhỏ của Cố Tiêu khiến Trương Tư Nghị muốn gào rú, hận không thể cất tất cả bức hình vào trong túi mang đi.
Cơm tất niên buổi tối, món ăn quả thật phong phú hơn nhiều so với buổi trưa. Có cá đỏ dạ lớn kho dưa chua, mì căn kho Tứ Hỉ[1], cua mỡ đỏ, thịt muối trứng hấp... Hai mắt Trương Tư Nghị phát sáng, liên tục chụp mấy tấm hình gửi lên WeChat.
Trước bữa tối, Cố Tiêu đề nghị năm người chụp một bức ảnh chụm tay giống như năm ngoái. Có thêm Trương Tư Nghị, ba Cố mẹ Cố cũng không tỏ vẻ kỳ quái gì, trên mặt còn cười, dường như thật sự xem cậu là một thành viên trong nhà mình.
Sau khi ăn cơm xong, theo truyền thống quen thuộc, hai anh em dọn bàn. Ban đầu Trương Tư Nghị cũng muốn giúp đỡ, nhưng bị ba Cố gọi lại: “Tiểu Trương, con là khách, đừng dọn dẹp theo, qua đây cùng các bác xem tiết mục cuối năm nào.”
Trương Tư Nghị liếc nhìn phòng bếp, thấy Cố Tiêu bày ra điệu bộ “lực bất tòng tâm”, cậu chỉ có thể kiên trì bước tới.
Thay vì ngồi cạnh mẹ Cố, ba Cố để trống vị trí ở giữa. Ông vỗ lên chỗ trống kia bảo Trương Tư Nghị đến ngồi.
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ ơi, cậu có thể không cần đặc quyền của “khách mời” được không? (T 皿 T)
[1] Mì căn kho Tứ Hỉ (Tứ Hỉ khảo phu) là một món ăn nổi tiếng phổ biến trong bữa cơm tất niên của người Thượng Hải. Mì căn là thành phần đạm của bột lúa mì (gluten),thường dùng làm thực phẩm chay. Bột mì sau khi nhào với nước rồi bỏ phần tinh bột thì sẽ có phần đạm sót lại. Phần đạm này sau đó đem hấp hoặc luộc rồi có thể dùng thay thế thịt trong các món chay ở Đông Á.
Mì căn kho Tứ Hỉ thường đem mì căn, nấm kim châm, mộc nhĩ, củ lạc rửa sạch xào qua dầu, sau khi chín thơm thơm ngọt ngọt, nhai hơi co giãn, có nước tương nồng đậm từ bên trong mì căn chảy ra.
“Mì căn kho” (Khảo phu) tức là “Nhờ vào chồng” (Khảo phu),ngụ ý đàn ông trong nhà lấy được thành tựu cao trong năm sau. Riêng về tên “Tứ Hỉ”, có người cho rằng tên ban đầu sớm nhất của nó là “Bốn miếng mì căn tươi kho” (Tứ Tiên khảo phu),từ “Tươi” (Tiên) đồng âm với “Vui” (Hỉ) trong tiếng Thượng Hải. Ngoài ra, chữ “Hỉ” này càng thể hiện may mắn, vì thế nó có tên là “Mì căn kho Tứ Hỉ”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]