Cố Tiêu hỏi: “Các cô ấy liên lạc với em rồi?”
Theo lý thuyết, lúc ấy Cố Tiêu không biết Trương Tư Nghị ở gần đó, giả sử Trương Tư Nghị không thấy được cảnh tượng kia cũng sẽ không biết Cố Tiêu bị người bắt chuyện. Nhưng Cố Tiêu lại cho các cô gái số điện thoại của cậu, nếu họ có ý muốn làm quen, người nhận được tin nhắn đầu tiên đương nhiên là cậu!
... Con mẹ nó, không phải Cố Tiêu gián tiếp cho cậu biết anh bị người ta bắt chuyện, cố ý làm cậu ghen tuông sao?
Trương Tư Nghị nghiến răng, chua chát nói: “Đúng vậy, em thấy những người kia đều có ý với anh, anh định làm thế nào?”
Cố Tiêu cong môi cười một tiếng: “Em quyết định đi.”
“...” Em gái anh! Tự mình rước lấy mấy chuyện oanh oanh yến yến không chịu giải quyết mà lại đá bóng về phía cậu!
Trương Tư Nghị đang muốn nổi loạn, chợt nghe bụng “Ùng ục” một tiếng, hai người đồng thời sững sờ...
Cố Tiêu bật cười, vỗ mông cậu, nói: “Đứng lên đi, đi ăn cơm, có muốn ăn bò bít tết nữa không?”
Trương Tư Nghị: “Quên đi thôi, em lười ra ngoài, tùy tiện ăn gì cũng được.”
“Vậy anh đi xuống nấu sủi cảo nhé?” Cố Tiêu đứng dậy, thấy Trương Tư Nghị gật đầu, bước đến hôn cậu một chút, nói, “Mặc quần áo tử tế xong rồi xuống.”
“Dạ.” Trương Tư Nghị đỡ eo chậm rãi mặc quần ngủ vào. Lúc chạm đất hai chân vẫn run rẩy, lập tức cậu cảm thấy mình chịu thiệt... Mẹ nó, Cố Tiêu đồ cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-kien-truc-su/3044662/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.