Cố Tiêu vừa sờ cậu vừa cười nói: “Anh không ngại những lời nàỵ quá nhiều đâu, mỗi ngày em cóthể nói với anh một lần.”
Trương Tư Nghị buồn bực nói: “Anh có thể đừng cắt ngang lời em được không!”
Cố Tiêu im lặng, đưa tình nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục.
Trương Tư Nghị mím môi, một lần nữa ủ lên một chút cảm xúc, mới nói tiếp: “Lần trước anh tìm đến chỗ em, em nói muốn ‘Thôi việc và từ bỏ’, thật ra chỉ là em đang giận hờn vu vơ mà thôi, bởi vì sự xuất hiện của Đào Phỉ khiến em hơi... Được rồi, em thừa nhận, em hơi ghen tuông...”
Cố Tiêu cười khổ một chút, nhớ đến hơn nửa đầu tháng trước bởi vì sự hiểu lầm vớ vẩn này, Trương Tư Nghị trốn tránh anh, khiến cho anh thấp thỏm bất an, mất hồn mất vía, anh thật muốn thở dài, aiz, cái đồ ngốc này...
Đây là lần đầu tiên Trương Tư Nghị phân tích tâm tư của mìnhtrước mặt cố Tiêu, có thể là hiểu rõ tình yêu của đôi bên, trái tim đều trở nên mềm mại, giống như trẻ em làm nũng với người lớn, mèo con nằm ngửa bụng, con cua mở mai ra... Bởi vì tin tưởng mà sẵn sàng phơi bày chỗ yếu ớt nhất toàn thân trước mặt người yêu.
“Thật ra không liên quan gì đến Đào Phỉ, chỉ là một mình em hiểu lầm, em cứ tưởng em không phải là người đặc biệt đối với anh, nên mới nói những lời đó với anh. Kì thật, em rất thích kiến trúc, cũng rất thích anh, thích của em, cũng không phải tệ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-kien-truc-su/3044531/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.