Nhưng mà giao phó của người anh em, Trương Tư Nghị dù có cảm thấy phiền phức đến mấy cũng đành phải đồng ý.
Phó Tín Huy đến đây nhờ cậy mình, nghĩa là cậu ta tin cậu. Đây không chỉ có yếu tố tình bạn mà còn là niềm tin.
Trương Tư Nghị cảm thấy giống được gửi gắm trước khi rời xa, tâm trạng phức tạp và đau xót.
Ba năm nghe có vẻ rất ngắn, nhưng ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai? Cậu dự đoán rằng cậu sẽ bị ràng buộc với con chó ngu ngốc đó trong một hoặc hai thập kỷ tới!
... A! Phấn Chấn!
“Có nên nói chuyện xuất ngoại cho bọn Khương Hải không? Trước khi cậu đi chúng ta họp mặt, làm bữa tiệc tiễn cậu?” Trương Tư Nghị đề xuất.
Phó Tín Huy lắc đầu: “Nói cho họ, họ sẽ hỏi chuyện nhà tớ. Mặc dù đều là bạn học tốt, nhưng quan hệ không giống như tớ và cậu, tớ vẫn khiêm tốn chút thì hơn.”
Trương Tư Nghị có thể hiểu được, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra, Phó Tín Huy có lòng tự trọng của cậu ta, có lẽ cậu ta không muốn cảnh ngộ của mình bị người khác thương cảm.
Phó Tín Huy nói thêm: “Hơn nữa, tất cả mọi người đều bận, rất lâu không gặp nhau rồi, có gì cứ lên WeChat mà nói, không cần phải bỏ thời gian cho một người rảnh rỗi như tớ.”
Trương Tư Nghị rất muốn phản bác Phó Tín Huy, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cậu thấy xác thực là vậy.
Kể từ khi trở về Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-kien-truc-su/3044499/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.