Chương trước
Chương sau
Trương Tư Nghị trong chớp mắt sững sờ, hai phòng ngủ? Có phải là căn phòng dành cho khách chất đống tạp vật?

Vì thế, cậu xác nhận một chút: “Em ngủ ở phòng cho khách ở tầng hai?”

Cố Diêu đọc tin nhắn này cũng giật mình, hỏi: “Sao anh biết tầng hai có phòng cho khách? Anh từng đến nhà anh em à?”

Trương Tư Nghị: “Đêm trước khi quay về Nam Kinh, anh ở nhà anh em ngủ một đêm.”

Cố Diêu: “Ồ, vậy lúc đó anh ngủ ở đâu? Phòng cho khách?”

Cô nàng nhắn tin xong liền ngồi dậy nhìn xung quanh một lượt. Mỗi lần đến nhà anh trai, cô đều ngủ ở đây. Ga trải giường này là do anh trai cô đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô, những thứ trên bàn làm việc vẫn duy trì nguyên hiện trạng lần trước cô sử dụng, không phát hiện có người từng vào ở.

Trương Tư Nghị: “Không có, anh trai em nói căn phòng đó chất rất nhiều đồ đạc linh tinh, rất lâu không ai ở, ngủ ở sofa thì quá lạnh, sau đó anh đành phải ngủ cùng anh ấy.”

Miệng Cố Diêu ngoác ra - Oh my God! Hai người họ từng ngủ cùng nhau? (= 口 =)

Người anh trai có tính yêu sạch sẽ quá mức bắt đầu từ năm mười sáu tuổi chưa bao giờ ngủ chung với bất kì ai vậy mà thật sự chia sẻ giường chiếu với người khác? Không nhầm chứ?

Trái tim bé bỏng của Cố Diêu đập thình thịch, càng ngày càng phấn khích... Đều thế rồi mà anh trai cô còn tỏ ra điềm nhiên như không, khà, bị cô tóm được chứng cứ rồi nha!

Trương Tư Nghị hỏi tiếp: “Vậy phòng cho khách dọn xong nhanh thế sao?”

Cố Diêu không ngốc, thấy Trương Tư Nghị kiên nhẫn dò hỏi, cô cũng đoán được có lẽ anh trai cô tìm lí do lừa dối đối phương, cô không thể ngây thơ bán rẻ anh trai cô được.

“Dạ, thu dọn cả đêm.” Cô nói xong còn nhìn căn phòng giây lát, cười cợt một tiếng, ngoại trừ vài hòm sách cũ chất đống trên sàn và hai chiếc chăn đóng gói trong túi hút chân không thì không có tạp vật gì!

Trương Tư Nghị: “Ừm...”

Nói đến đây Cố Diêu mới nhớ ra Trương Tư Nghị ban đầu nhắn tin cho cô là muốn hỏi thăm anh trai cô đang ở đâu: “Anh hỏi anh em làm gì? Không phải anh có Wechat của anh ấy sao?”

Trương Tư Nghị: “Cũng không có chuyện gì, anh gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy không trả lời, nên hỏi cho biết thôi.”

Cố Diêu cảm thấy kì lạ trong lòng, anh trai cô không trả lời tin nhắn Wechat là chuyện rất bình thường. Trước đây, người nghiện công việc kia vài ngày không đọc tin nhắn Wechat. Lần khoa trương nhất, Cố Diêu gửi tin nhắn cho anh trai, một tuần sau anh mới hồi đáp. Dĩ nhiên, đó không phải là tin nhắn quan trọng, Cố Diêu hiểu anh trai cô bận rộn, nếu có việc khẩn cấp cần tìm anh, gọi điện thoại là thuận tiện nhất, dù có bận mấy anh cũng sẽ nhận cuộc gọi.

Trong khoảng thời gian gần đây, anh trai cô sử dụng Wechat thường xuyên hơn một chút. Về cơ bản, gửi tin nhắn cho anh, gần như ngay lập tức anh sẽ trả lời, Cố Diêu vẫn chưa quen. Cô thấy tết đến anh trai còn cầm điện thoại di động mà cười, nghĩ thầm, sự biến đổi này có phải bởi vì Trương Tư Nghị không?

Cố Diêu hỏi: “Anh gửi tin nhắn cho anh ấy vào lúc nào?”

Trương Tư Nghị: “Mười lăm phút trước.”

Cố Diêu: “...” Tôi ngất! Mười lăm phút không phải là mười lăm tiếng đồng hồ! Anh trai em đang tắm rửa không thể nhắn tin trả lời anh cũng chạy đến hỏi em, anh có rảnh quá không! Khinh bỉ! (#‵′) 凸 Cố Diêu hít một hơi thật sâu, kìm nén kích động muốn kêu ca, bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Có việc gì gấp sao? Em đi xem giúp anh?”

Trương Tư Nghị: “À, không phải việc gì gấp, chính là anh chụp ảnh xương rồng kim hổ cho anh ấy xem.”

Cố Diêu: “&%#@...”

Nhịn xuống... Mày là một cô gái dịu dàng thùy mị! Nhịn xuống!

Assi! Không nhịn được!! ┻━┻︵╰(‵ 皿 ′)╯︵┻━┻

Nửa phút sau, Cố Diêu bước xuống giường đi gõ cửa phòng anh trai, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng “vào đi”, cô mới đẩy cửa bước vào, thấy anh trai cô nâng cổ tay, eo cúi xuống, hết sức tập trung đứng trước bàn mà luyện chữ.

Giấy Tuyên Thành được rải lên chiếc khăn nỉ trải bàn, trên mặt giấy đã viết được nửa chữ, nét chấm, nét ngang gập, nét chấm, một chữ “lãnh” đã viết xong, Cố Tiêu nhấc bút lên, hỏi: “Có chuyện gì?”

Cố Diêu nhìn giấy Tuyên Thành đắp đống trên bàn, điện thoại di động của anh trai đặt bên trên chồng giấy.

Cô lắc đầu, nói: “Không có gì, em chỉ muốn hỏi bao giờ anh đi ngủ?”

Cố Tiêu nhàn nhạt quét mắt nhìn cô: “Em ngủ trước đi, anh viết thêm một lát.”

Cố Diêu: “Vâng...”

Nét ngang, nét ngang, nét đứng... Cố Tiêu viết xong một chữ “tĩnh”, thấy Cố Diêu còn đứng cạnh cửa không đi, anh nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

Cố Diêu nắm vạt áo, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, có phải anh không vui không?”

Cố Tiêu dừng bút một chút: “Sao em thấy thế?”

Cố Diêu mím môi, yếu ớt nói thẳng: “Hôm nay em ở trên xe nhắn tin qua Wechat với anh Tư Nghị, kể một ít chuyện về anh khi còn nhỏ.”

Cố Tiêu cầm bút chấm chút mực nước, vừa tiếp tục viết, vừa trầm giọng nói: “Anh biết, hai em tụ lại cùng nhau nói chuyện phiếm, còn nói sau lưng không muốn cho anh biết, vậy còn có thể nói chuyện gì? Đương nhiên là mấy chuyện xấu hồi bé ba thường kể.”

Giọng nói của Cố Tiêu rất bình tĩnh, khóe miệng còn cong lên nhè nhẹ, không giống như đang tức giận.

Nhưng càng như thế Cố Diêu càng cảm thấy thấp thỏm. Cô ngượng nghịu bước đến, giúp anh trai mài mực: “Nói về chuyện này, em cảm thấy anh Tư Nghị rất tò mò về anh.”

Cổ tay Cố Tiêu khẽ run rẩy, một nét bút hơi run lên, anh bình tĩnh tiếp tục viết, không hề ngẩng đầu lên, người bình thường căn bản không nhìn ra anh viết chữ kia hơi kém.

Cố Diêu ở bên thầm thì vài câu, lựa toàn lời hay ý đẹp. Cố Tiêu càng nghe càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng buông bút xuống, nói: “Được rồi được rồi, anh là người dễ giận thế à? Trình độ tâng bốc nịnh hót này của em không biết học được từ đâu...”

Cố Diêu: “...”

Cố Tiêu: “Nhanh đi ngủ đi, anh viết thêm lát nữa rồi cũng ngủ.”

Cố Diêu: “Dạ, vậy sáng mai chúng ta ăn gì?”

Cố Tiêu thay đổi tốc độ luyện chữ đường hoàng chậm rãi vừa nãy, viết một chuỗi rồng bay phượng múa: “Cơm cuộn bánh quẩy đậu hũ?”

Cố Diêu cười ha ha, đặt miếng mực xuống, trở về phòng.

Cố Tiêu hạ bút lông, kéo ghế ngồi xuống, lẳng lặng nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn ngơ ngẩn một lúc, sau đó anh mới cầm lấy điện thoại di động nhìn tin nhắn Wechat đã đọc từ lâu.

Tin nhắn cuối cùng là biểu cảm làm nũng Trương Tư Nghị gửi tới, Cố Tiêu lặng lẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng nhạt dưới ánh đèn. Anh chậm chạp đánh một chữ ở khung đối thoại rồi gửi đi.

Trương Tư Nghị đợi bốn mươi lăm phút mới thấy điện thoại rung động, mừng rỡ lấy ra nhìn, nhưng chỉ thấy -

Cố Tiêu: “Ừ.”

Trương Tư Nghị: “...”

Trương Tư Nghị: “???”

Chữ “ừ” này đối với Trương Tư Nghị có tính sát thương tương đương với “đã đọc”, thật sự khiến người ta nôn ra máu.

Đặc biệt là khi Trương Tư Nghị cứ hai phút cầm điện thoại xem một lần, thời gian bốn mươi lăm phút dường như bị kéo dài ra vô hạn. Ban đầu cậu còn hi vọng Cố Tiêu khen ngợi cậu hoặc nói vài câu khiến cậu vui vẻ, kết quả đợi mãi mà chỉ có một chữ “ừ” - cảm giác rớt xuống vực thẳm gần như phá hủy Trương Tư Nghị!

Không phải anh rất coi trọng cây xương rồng kim hổ này sao? Ngày trước bởi vì cây xương rồng nhỏ này anh giáo dục em hồi lâu, bây giờ nó sống lại rồi anh chỉ cho em một chữ “ừ”? Anh có ý gì! (= 皿 =)

Trương Tư Nghị thất vọng khủng khiếp, cũng không định trả lời lại. Cậu tắt Wechat, giận dỗi vứt điện thoại di động sang một bên, không còn tâm trạng đi ngủ.

Cậu khoác một chiếc áo choàng dày, ngồi dậy xem phim, nhưng không xem nổi một bộ phim nào hết, trong đầu cậu đều là Cố Tiêu. Trương Tư Nghị bực dọc mở Dota định đánh giết vài ván, kết quả đã lâu không chơi, chơi được hai ván thì thua cả hai, khiến trái tim đẫm máu của Trương Tư Nghị dường như bị xát thêm chục tấn muối.

“A a a a a a!” Trương Tư Nghị đóng sập nắp máy tính xách tay, ôm đầu trở về ổ chăn.

Lật qua lật lại một lát mà cậu vẫn không ngủ nổi, lúc này đã một giờ sáng.

Từ mười giờ tối đến nay, tròn ba tiếng đồng hồ, Trương Tư Nghị không thể làm bất cứ điều gì. Cậu không thể ngủ được, tâm trạng giống như dẫm phải bảy bảy bốn chín đống phân chó, mà nguyên nhân chính là thái độ trả lời tin nhắn Wechat quá mức lạnh lùng của Cố Tiêu...

Trương Tư Nghị chớp đôi mắt chua xót của mình, gần như trong chớp mắt phủ định tất cả những phỏng đoán mê muội tự tạo trước đó.

- Cố Tiêu thích cậu? Thích con mẹ nó! (T 皿 T)

Đơn độc vượt qua hai ngày nghỉ tết âm lịch cuối cùng, rốt cuộc cũng đến ngày đi làm.

Trương Tư Nghị điều chỉnh tốt tâm trạng, vội vã muốn quay trở về công ty. Mặc dù trong lòng vẫn oán giận Cố Tiêu, nhưng vừa nghĩ đến sau khi đi làm là có thể gặp anh, trái tim Trương Tư Nghị nổi lên cảm xúc hân hoan và hồi hộp không thể diễn tả.

Đương nhiên, nửa tháng không đến công ty, Trương Tư Nghị cũng rất mong được gặp các anh chị đồng nghiệp.

Nghỉ tết được về thăm quê hương, toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều rạng rỡ. Tất Nhạc Nhạc diện bộ quần áo mới chưa từng thấy năm trước, mái tóc duỗi thẳng, cô mỉm cười nói: “Dì Tư em trở lại rồi? Nghe nói năm trước phương án xây khu văn phòng của em đã được lựa chọn, chúc mừng chúc mừng.”

Trương Tư Nghị: “Cảm ơn chị, chị béo ra phải không?”

Tất Nhạc Nhạc: “... Em đi chết đi!”

Trương Tư Nghị trốn tránh chiếc bút Marker Tất Nhạc Nhạc phóng tới, cậu cười ha ha nhìn về Chu Hồng Chấn béo núc ních ở bên cạnh, không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Heo con, nghỉ tết mỗi ngày anh ăn mấy bữa?”

Chu Hồng Chấn vỗ trán trả lời: “Đừng nói nữa, mỗi ngày ở nhà hết ăn lại ngủ, anh cảm giác anh sắp thành một con heo rồi.”

Trương Tư Nghị duỗi lưng, nói: “Em cũng thế, cảm thấy mình không làm việc thì chính là đồ vô dụng tham ăn nhác làm.”

Viên Chí Thành ngẩng đầu nhìn lên, hai vành mắt đen thui: “Em đúng là chàng trai có ý chí. Cho anh thêm một tháng nữa anh cũng không thấy đủ.”

Trương Tư Nghị ngạc nhiên, khe khẽ hỏi Chu Hồng Chấn: “Không phải cuối kì nghỉ rồi ư, sao Đại Thành giống như không ngủ đủ?”

Chu Hồng Chấn kì quặc giải thích nguyên nhân: “Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày anh ấy đều như thế, em để anh ấy ngủ ba ngày ba đêm vẻ mặt anh ấy vẫn uể oải. Có người nói đó là âm khí theo ra từ bụng mẹ...”

Giọng nói yếu ớt của Viên Chí Thành từ phía đối diện truyền đến: “Heo con cậu đừng tưởng tớ không nghe được nhé...”

Chu Hồng Chấn: “...”

Trương Tư Nghị mở máy vi tính, sắp xếp lại phương án thi công tòa nhà văn phòng chưa hoàn thành. Bởi lẽ năm trước vội vội vàng vàng, cậu không ghi chép lại nội dung công việc, hồi lâu mới chậm rãi hồi phục trạng thái, nhưng cậu vẫn không biết cách tinh chỉnh kế hoạch, cần ngay sự chỉ đạo của Cố Tiêu.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị đã nhiều lần nhìn về phía lối vào của công ty, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cố Tiêu. Cánh cửa văn phòng làm việc phía sau của anh cũng đóng kín, không hề chuyển động. Cậu chờ đợi mòn mỏi, ăn xong bữa trưa bèn hỏi Chu Hồng Chấn: “Heo con, hôm nay Cố công không đi làm sao?”

Chu Hồng Chấn sửng sốt, suy đoán: “Nghỉ tết của sếp dài hơn chúng ta, có lẽ phải một tuần nữa anh ấy mới đi làm.”

Trương Tư Nghị: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.