Không ngờ Cố Diêu nghe xong, bĩu môi than vãn: “Cái gì mà học sinh xuất sắc chứ, có một người anh trai thiên tài tồn tại, anh chắc chắn không hiểu từ nhỏ em đã vượt qua thế nào! Trẻ em trong nhà thi được hạng nhất hạng nhì, có thể mọi người trong nhà sẽ chúc mừng, nhưng đối với gia đình em, thi được hạng nhất cũng bình thường thôi, bởi vì anh em từ nhỏ đến lớn mỗi lần thi đều đứng hạng nhất. Bất kể thành tích của em thế nào, luôn luôn có người đè ép em, ngay cả khi em thi đậu đại học F, ba em cũng chỉ nói một câu "không tồi" mà thôi... Đúng vậy, điểm thi đậu đại học của em thua xa điểm đậu đại học của anh em, hic hic, aiz, dù sao anh đừng khen em, bây giờ em nghe người khác khen cảm thấy không quen.”
Trương Tư Nghị thử đặt mình vào vị trí của Cố Diêu, thấy đáng thương cảm cho cô nàng, nhưng cậu vẫn tò mò: “Cố Tiêu là anh trai em, bình thường anh ấy không khuyến khích em ư? Ví dụ như phụ đạo hướng dẫn làm bài tập gì đó.”
“Ha, khuyến khích!? Anh ấy không châm biếm em là may lắm rồi!” Cố Tiêu nhớ khi những chuyện khi còn bé liền bực mình, tiếp tục kêu ca với Trương Tư Nghị, “Năm em học cấp ba anh ấy đã lên đại học, có một năm em đã cố gắng hết sức để đứng đầu bài kiểm tra của trường, ngày nghỉ anh ấy trở về xem bài thi của em, cười nhạo nói, "em có thể thi được hạng nhất với mức độ đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-kien-truc-su/3044441/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.