Chương trước
Chương sau
Ánh đèn trong quán karaoke mờ ảo, âm thanh ồn ào, không rõ như ban ngày giống cuộc họp thường niên, mọi ánh mắt đều đổ dồn đến.

Vì thế nên câu nói đó của Trương Tư Nghị mới không bị người bên cạnh nghe được, mọi người cũng không ầm ĩ hùa theo.

Thật ra quán karaoke chỉ là một nơi để mọi người tụ tập, đến đây không nhất thiết phải hát. Hai công ty có hơn hai mươi cá nhân, số người thật sự hát cũng chưa đến bảy, tám người, phần lớn chỉ cầm chén rượu ở bên trò chuyện hoặc lắng nghe.

Cho nên mặc dù Cố Tiêu đến, mọi người cũng không ép anh hát, Trương Tư Nghị là người đầu tiên đưa ra yêu cầu.

Cố Tiêu cầm microphone, ngón tay thon dài cọ xát công tắc bật. Anh cúi đầu khẽ cười, không nhanh không chậm nói: “Anh hát cũng giống em kéo đàn violin thôi, chỉ hát cho người anh thích nghe...” Anh nghiêng đầu nhìn về phía Trương Tư Nghị, cười mờ nhạt, hỏi, “Em thật sự muốn nghe anh hát?”

“...” Anh đi chết đi! (╯/////)╯︵┻━┻

Trương Tư Nghị cứ tưởng lúc Cố Tiêu bảo muốn nghe cậu kéo đàn violin anh đã quên câu nói trên tàu cao tốc của cậu, ai dè Cố Tiêu chẳng những không quên mà bây giờ còn dùng chính câu nói của cậu chèn ép lại cậu!

Cậu đoạt lấy microphone, hai má đỏ lựng lan đến tận cổ, có loại cảm giác vô lý không giải thích được, giống như cậu đang bị đối phương đùa bỡn.

... Tại sao Cố Tiêu có thể mặt trơ trán bóng nói ra thể loại ngôn từ như vậy?! Anh ấy đang trêu mình ư? Nhưng mà trêu một chàng trai như thế anh ấy không cảm thấy quá mức kì quặc sao!?

Cố Tiêu ở bên cạnh dùng mu bàn tay che môi, cơ thể run rẩy, anh tựa lưng vào ghế ngồi mà cười không thể kiềm chế được.

Trương Tư Nghị nghiến răng kèn kẹt, trước đây cậu còn nghĩ mặc dù tính cách Cố Tiêu tồi tệ, nhưng ít ra con người anh vẫn nghiêm trang đĩnh đạc, hiện tại cậu hoàn toàn không nghĩ thế nữa!

Lương Học Anh nói đúng, trong lòng Cố Tiêu toàn suy nghĩ xấu xa, hỏng, hỏng bét rồi!!!

Một đám người trò chuyện, ca hát náo loạn trong bốn mươi phút. Sau đó cũng có những cô gái e thẹn hỏi Cố Tiêu có muốn hát hay không, anh đều uyển chuyển từ chối.

Bởi vì nhiều người, không tiện để tổ chức một bữa cơm, hát karaoke xong một đám người dự định giải tán.

Mặc dù thời gian hội họp không dài, nhưng mục đích giao lưu hữu nghị đã đạt được, mọi người hai công ty thêm tài khoản Wechat của nhau, chẳng kể ai có hứng thú với ai, đều có thể liên hệ riêng tư.

Sau khi tan cuộc, Trương Tư Nghị nhận một đống tiền lì xì nhỏ chủ động mời Phó Tín Huy đi ăn cơm tiệm, hỏi cậu ta chiều nay chơi có vui vẻ không.

Hai tay Phó Tín Huy đút túi quần, trên mặt cậu ta để lộ nụ cười thoải mái: “Rất vui, con gái trong công ty cậu rất cởi mở.”

Trương Tư Nghị nghe cậu ta nói thế liền yên tâm. Khuôn mặt và tính cách của Phó Tín Huy đều tốt, thái độ khiêm tốn lại hào phóng, ai cũng chơi được nên tùy tiện đến đâu cậu ta đều rất được chào đón.

Nhưng cuộc trò chuyện ban đầu cùng Cố Tiêu có vẻ hơi xấu hổ, Trương Tư Nghị nói: “Cậu đừng để bụng Cố Tiêu nói gì, anh ấy làm sếp quen rồi, hay thích thuyết giáo.”

Phó Tín Huy sửng sốt, cười nói: “Tớ không nghĩ anh ta thuyết giáo gì đâu.”

Trương Tư Nghị: “A, không phải anh ấy nói cuộc sống của cậu tùy tiện sao!”

Phó Tín Huy cúi đầu nhìn đường, thở dài nói: “Anh ta nói rất đúng, tớ thật sự "rất tùy tiện", tùy tiện sinh ra, tùy tiện lớn lên, tùy tiện đi học, tùy tiện sống...”

Trương Tư Nghị cho rằng Phó Tín Huy lại rơi vào trạng thái mờ mịt chán chường, vội vàng muốn an ủi cậu ta, không ngờ Phó Tín Huy đột nhiên ngẩng đầu, thở dài thườn thượt, “Sau này không thể tiếp tục thế nữa, tớ cũng phải nhanh chóng tìm được chuyện tớ muốn làm.”

Trương Tư Nghị: “...”

Phó Tín Huy nói tiếp: “Trước đây tớ không hiểu rõ tại sao cậu lại tập trung tinh thần vì công việc đến thế, nhưng hôm nay tớ đã hơi hiểu ra rồi.”

Trương Tư Nghị bật cười: “Tại sao nào?”

Phó Tín Huy nghiêng đầu suy tư một lúc, dùng cử chỉ miêu tả, nói: “Các cậu ở cùng với nhau sản sinh ra một loại gắn kết, chính là cảm giác của một đoàn thể, một tổ chức, cậu không thể một mình tự do bên ngoài... Còn có thủ trưởng của cậu, gọi là Cố Tiêu phải không, tớ thấy ánh mắt của anh ta rất vững vàng và tự tin, anh ta là kiểu người biết chính xác mình muốn gì.”

Trương Tư Nghị cười ha ha nói: “Vậy sao?”

Phó Tín Huy khẽ nhíu mày: “Cậu không cảm thấy à? Lúc nói chuyện với mọi người giọng nói của anh ta không nặng, còn rất bình tĩnh nhưng lời nói của anh ta làm cho người khác cảm thấy rất thuyết phục, có thể dễ dàng gây cho mọi người cảm giác áp bức.”

Trương Tư Nghị ngừng cười, nhớ đến cuộc tranh luận của Cố Tiêu và Đồng Hạ Nghi hai tháng trước, đích xác giống như lời Phó Tín Huy nói, giọng của anh luôn rất yên ổn nhưng vô cùng mạnh mẽ đanh thép.

Bởi vì thời gian này liên tục bị Cố Tiêu trêu chọc, bắt nạt nhiều lần, thế nên Trương Tư Nghị gần như quên lãng hào quang chói lọi bắn ra bốn phía trên người đối phương. Bây giờ được Phó Tín Huy nhắc nhở, Trương Tư Nghị mới lần nữa phóng đại ưu điểm của Cố Tiêu.

... Được rồi, nếu như ngẫm lại chỗ ưu tú của Cố Tiêu, tính cách tồi tệ xấu xa của anh dường như có thể được tha thứ.

Đây là ý nghĩa sâu xa của câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” sao? (=_=)

Nhưng Cố Tiêu không phải là “tình nhân” gì hết... (=////=)

Hiếm khi Trương Tư Nghị bao ăn, Phó Tín Huy vậy mà chỉ bảo muốn ăn bánh bao Tiểu Dương (Yang"s Fried Dumplings). Không biết cậu ta thật sự muốn ăn hay chỉ là có ý định tiết kiệm tiền cho Trương Tư Nghị.

Hai người gọi một suất bánh bao rán nhân thịt lợn trộn rau tề thái, một suất bánh bao rán nhân tôm tươi, hai bát miến thịt bò cà ri, vừa ăn vừa tiếp tục trò chuyện.

Nói được một lúc, điện thoại đặt trên bàn của Phó Tín Huy rung lên. Cậu ta liếc mắt nhìn, mỉm cười trượt mở điện thoại di động, tiện tay nhắn tin trả lời.

Trương Tư Nghị hỏi: “Ai vậy?”

Phó Tín Huy: “Chị gái vừa quen ở quán Karaoke, chắc là làm ở công ty của cậu, hỏi tớ ăn gì vào ban đêm.”

Trương Tư Nghị cười nói: “Nhanh thế đã có người dụ dỗ cậu rồi à?”

Đang nói, điện thoại trên tay Phó Tín Huy lại rung lên một chút, cậu ta nhướng mày, nói: “Không chỉ một người đâu.”

Trương Tư Nghị chăm chú nhìn điện thoại di động vẫn im lặng của mình, vẻ mặt ao ước: “Sao không ai gửi tin nhắn cho tớ? Rõ ràng tớ hát hay thế mà!”

Phó Tín Huy cười xấu xa, vô cùng hả hê: “Xem ra tớ chính là kiểu con trai mà các cô gái trong công ty cậu thích.”

Trương Tư Nghị mím môi, tự tìm cớ bao biện cho mình: “Chắc chắc họ không còn cảm giác mới mẻ với tớ nữa rồi.”

Tuy nhiên, cẩn thận ngẫm nghĩ, Phó Tín Huy ngoài khuôn mặt đẹp, tính cách tốt thì còn biết nấu cơm, làm việc nhà, biết suy nghĩ cho người khác, quan tâm mọi thứ, ví dụ như lẳng lặng nộp tiền thuê nhà trước thời hạn thay cậu; Khi một đám người tụ tập ăn uống, cho dù là đồ nướng hay lẩu nóng, Phó Tín Huy luôn ở cạnh vì "nhân dân phục vụ"... Cậu ta bao giờ cũng đối xử với bạn bè như thế, càng không kể đến người cậu ta thích. Nếu cô gái nào có thể trở thành bạn gái của Phó Tín Huy, chắc chắn cô rất hạnh phúc.

Trương Tư Nghị thấy Phó Tín Huy còn mải miết trả lời tin nhắn, tò mò đến gần nhìn trộm: “Ai vậy? Nhanh nói cho tớ biết đi! Biết đâu tớ quen thì sao, có thể tiết lộ cho cậu một ít tin đồn.”

Phó Tín Huy đưa điện thoại di động về phía cậu. Trương Tư Nghị vừa nhìn vào, giật mình: “What the hell, Tất Nhạc Nhạc! Chị ấy là hủ nữ cỡ bự đấy, cậu nên cẩn thận một chút, lần trước chị ấy còn hỏi tớ chúng ta có phải một đôi không!”

Phó Tín Huy: “...”

Trương Tư Nghị nhìn một tin nhắn khác, nói: “Cái này tớ không nhận ra, chắc là làm ở công ty khác.”

Phó Tín Huy cất điện thoại di động, nói: “Lại nói tiếp, có một chuyện, không biết có phải do tớ quá nhạy cảm không...”

Trương Tư Nghị: “Cái gì?”

Phó Tín Huy liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, nói: “Tớ cảm thấy ánh mắt sếp của các cậu nhìn cậu hơi lạ.”

“... Sao cơ?” Trương Tư Nghị ngẩng đầu trợn mắt nhìn Phó Tín Huy, chờ đối phương nói tiếp.

Phó Tín Huy cầm đũa khuấy miến, ăn một miếng, tiếp tục mở lời: “Vừa rồi trong phòng karaoke, tớ quan sát vài lần, phát hiện mỗi lần anh ta nhìn cậu, thời gian ánh mắt dừng trên mặt cậu đều lâu hơn so với nhìn người khác.”

Trương Tư Nghị cảm thấy má cậu lại nóng lên nữa rồi: “Có phải cậu nhìn lầm rồi không?”

Phó Tín Huy không trả lời, ngược lại cậu ta dừng đũa, nhìn Trương Tư Nghị, hỏi: “Còn nữa, tớ còn nhớ trước đó có lần tớ và cậu dắt chó đi dạo, cậu nói sếp các cậu cũng từng trêu hai chúng ta là một cặp?”

Trương Tư Nghị: “Ừ...”

Phó Tín Huy nghiêm túc nói: “Cậu nghĩ xem, nếu là trai thẳng, sẽ tùy tiện trêu một người đàn ông khác là gay à?”

Trái tim Trương Tư Nghị nảy lên, có vẻ như thật sự không. Cậu nhớ kỹ bản thân có một lần vào phòng làm việc của Cố Tiêu, lúc đó anh đang nói chuyện qua điện thoại, cậu tò mò hỏi anh người gọi điện có phải là bạn gái anh không... Đúng vậy! Theo ý nghĩ của trai thẳng bình thường, không phải họ sẽ hỏi "có phải bạn gái không" sao!?

Phó Tín Huy gắp một chiếc bánh bao rán, nói: “Không phải vừa rồi tớ đã nói tớ thấy ánh mắt của anh ta rất vững vàng và tự tin, anh ta là kiểu người biết chính xác mình muốn gì à? Liên hệ với ánh mắt anh ta nhìn cậu... Ừm, những thứ còn lại, tự cậu ngầm hiểu đi.”

Trương Tư Nghị: “...”

... (O////O)...

Phó Tín Huy đã nói đến mức này rồi, Trương Tư Nghị nghe mà không hiểu thì chỉ có thể là kẻ ngốc.

Khuôn mặt cậu méo mó, trong đầu đấu tranh dữ dội, phản bác vặn lại: “Không không không, tuyệt đối không! Anh ấy có bạn gái rồi! Tớ đã nhìn thấy!” Tốc độ nói khẩn cấp như thế, không biết Trương Tư Nghị muốn thuyết phục Phó Tín Huy hay thuyết phục bản thân mình.

Nhưng điều này không có ý nghĩa gì với Phó Tín Huy, cậu ta nhún vai, nói: “Tớ chỉ nói thế thôi, cậu cũng đừng nghi ngờ quá, có lẽ cảm giác của tớ sai rồi.”

Trương Tư Nghị cố sức gật đầu vài cái, khẳng định: “Chắc chắn là cảm giác của cậu sai rồi!”

Phó Tín Huy: “...”

Trương Tư Nghị liều mạng muốn trục xuất lời nói của Phó Tín Huy ra khỏi não, nhưng mãi cho đến khi trở về nhà, tắm rửa xong, đầu óc cậu vẫn tràn ngập vấn đề này.

Vừa nghĩ đến Cố Tiêu có khả năng "thích cậu", "muốn cậu", cả người Trương Tư Nghị run lên. Đó là cảm giác sợ hãi đối với một loại xu hướng tình dục xa lạ, khiến cậu muốn trốn tránh; nhưng cậu còn cảm thấy một sự phấn khích xuất phát từ nội tâm.

Giữa hai loại cảm xúc dường như có một đường ranh giới rõ ràng, tựa như có một bức tường cao chót vót chạy qua đó, bên trong bức tường là cậu giữ vững chính mình, bên ngoài bức tường là hoa thuốc phiện cám dỗ cậu bất kể thời gian.

... A, ông trời! Tại sao muốn dằn vặt con như thế!

Mười giờ tối, Phó Tín Huy ở phòng khách chải lông cho Phấn Chấn, nghe thấy âm thanh kéo cưa khó nghe truyền ra từ phòng Trương Tư Nghị: “Kèn kẹt kèn kẹt...”

Ngay khi Phó Tín Huy không chịu nổi nữa, thanh âm khó nghe trong phòng đột ngột ngừng lại, chuyển hóa thành một làn điệu du dương trầm bổng.

Phó Tín Huy dựng thẳng tai nghe ngóng, cảm thấy giai điệu này hơi quen thuộc, sau đó cậu ta lắng nghe cẩn thận, a, đây không phải là ‘Lương Chúc’[1] sao!

... Cuối cùng cũng kéo êm tai rồi.

Phấn Chấn vốn bị chút kích động vì âm thanh cưa gỗ ban đầu đã dần dần bình tĩnh lại trong âm nhạc du dương, Phó Tín Huy còn khẽ ngâm nga theo vài câu. Kết quả chưa đầy hai phút, trong phòng truyền ra tiếng kêu phát điên “a a a a”.

Ngay sau đó, “Ken két ken két...”

Thái dương Phó Tín Huy nảy lên, vẻ mặt tan vỡ rít gào: “Trương Tư Nghị cậu có thể bình thường chút được không!!!”

[1] Lương Chúc (The Butterfly Lovers Violin Concerto): là bản giao hưởng đàn violin do Hà Chiêm Hào, Trần Cương sáng tác vì chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.