Ba Trương vừa xuất hiện, bầu không khí vui vẻ ban đầu tiêu tan không còn một chút gì.
Mặc dù đang ăn bữa cơm đoàn viên, người một nhà sau khi ngồi xuống xum vầy có vẻ rất tốt đẹp nhưng khí thế uy nghiêm của ba Trương khiến Trương Tư Nghị không tài nào thoải mái được.
Ngoại trừ mẹ Trương không sợ hãi, bình tĩnh múc canh cho con trai, vẻ mặt tha thiết đặt lên tay cậu: “Ăn đi, nhân lúc còn nóng ăn hết, sáng nay mẹ đặc biệt nhờ dì Vương đi chợ mua cá trích tươi sống về.”
Ba Trương thấy thế nhíu mày, cầm chiếc đũa chỉ về phía mẹ Trương: “Nó không có tay à? To xác thế rồi, một bát canh còn phải đặt tận tay nó! Mẹ chiều con hư! Anh thấy cứ thế này nó sớm muộn gì cũng bị em làm hư!”
“…” Biết ngay mà, khuôn mặt Trương Tư Nghị kéo dài ra, cậu ghét nhất là nghe ba cậu nói mấy câu như vậy. Cậu bị chiều hư sao? Cậu lớn lên hư hỏng ư? Mẹ cậu yêu thương cậu, cậu cũng sẽ hiếu thảo với mẹ, đây không phải là chuyện có qua có lại à? Tại sao trong mắt ba cậu cậu luôn luôn là một thằng con bất tài lười biếng vô tích sự?!
Trương Tư Nghị tuy giận dỗi nhưng không dám ho hoe gì, gia đình họ Trương có phép tắc riêng, ba dạy dỗ con trai thì con trai không thể cãi lại, nếu không kết quả rất đáng sợ… Than ôi, người đàn ông độc đoán chuyên quyền này!
Mẹ Trương không chịu nổi nữa, khe khẽ oán thán: “Khó có dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-kien-truc-su/3044354/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.