Chương trước
Chương sau
“Tại sao?” Trương Tư Nghị xoa khóe miệng, bất bình nói, “Hôm qua anh ấy còn phê bình chị nghiêm khắc như thế, không hề dịu dàng với phụ nữ chút nào hết, hoàn hảo ở chỗ nào?”
Không chỉ có vậy, anh còn bày mọi phương pháp gây khó dễ cho cậu, châm chọc cậu, cách ly cậu (không cho đồng nghiệp trong tổ giúp đỡ),còn không cho phép cậu lướt WeChat… Có lẽ anh còn không có nổi một người bạn!
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Cố Tiêu vài ngày, nhưng bây giờ Trương Tư Nghị có thể liệt kê ra một đống thói xấu của anh, ảo giác “tốt bụng hào phóng” trước đây đã biến mất từ lâu.
Một người sếp nghiêm khắc vô tình, hay thù vặt lại ăn nói ác độc, Trương Tư Nghị không hiểu tại sao phụ nữ lại rất thích anh.
Được rồi, không tính đến vẻ bề ngoài và năng lực chuyên môn của đối phương.
Đỗ Nhuế Hiên lập tức phản đối: “Do chị làm không tốt, anh ấy xác thực có tư cách phê bình chị. Nghiêm khắc là bởi vì anh ấy công tư rõ ràng, nếu không anh ấy còn trẻ như vậy, khách sáo lịch sự với cấp dưới sẽ không lãnh đạo được họ. Em đừng nhìn vẻ thường ngày của anh ấy, thật ra anh ấy là người rất chu đáo và nhẹ nhàng.”
… Chu đáo? Nhẹ nhàng? What the fuck? Họ đang nói chuyện về cùng một người đúng không?
Lúc vừa mới quen biết Cố Tiêu Trương Tư Nghị cũng đã dùng những từ ngữ đó để hình dung về anh, nhưng hiện tại thì tuyệt đối không. Cậu còn nghĩ Đỗ Nhuế Hiên giống mình khi đó, bị Cố Tiêu mê hoặc bởi cách xử sự của anh.
Trương Tư Nghị mím môi: “Dù sao em cảm thấy anh ấy có đôi khi rất quá đáng.”
Có thể là khó chịu vì Trương Tư Nghị nói xấu người trong lòng mình, Đỗ Nhuế Hiên bỗng chốc trở nên gay gắt: “Em đúng là có phúc mà không biết hưởng, năm xưa khi chị vừa mới đi làm không có đàn anh tốt như thế dẫn dắt đâu.” Cô dừng một chút, vẻ mặt ao ước, “Hơn nữa Cố công còn tặng em một cây xương rồng kim hổ.”
Trương Tư Nghị: “…” Một cây xương rồng kim hổ thôi mà cũng thành chuyện để nói? Cây kim hổ đó cũng không phải làm bằng vàng!
Chủ đề này khiến bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Đỗ Nhuế Hiên không muốn nói chuyện nữa, cầm cốc cà phê chưa uống hết, đứng lên: “Được rồi, chúng ta nhanh chóng về bàn làm việc vẽ bản vẽ đi, nếu không quay về Cố công mà biết sẽ tức giận.”
Hỏng bét rồi! Được đối phương nhắc nhở, Trương Tư Nghị cũng vội vàng đứng lên, trở về gấp rút hoàn thành nhiệm vụ.
Đêm đó Trương Tư Nghị tăng ca đến mười giờ tối mới hoàn thành nhiệm vụ Cố Tiêu giao cho cậu trước khi tan tầm, nhưng đây không phải là kết thúc của sự đau khổ này.
Một tháng sau đó, gần như mỗi ngày cậu đều phải vẽ ống lõi tòa nhà, WC và cầu thang của đủ các loại công trình kiến trúc, đến mức dù thức hay ngủ thì trong đầu cậu đều nghĩ đến mặt bằng bồn cầu và bản vẽ cầu thang, đi WC còn bị bệnh nghề nghiệp mà nhìn chằm chằm vào chậu tiểu.
Có lần cậu cùng bọn Phó Tín Huy đi ăn quán. Hình dạng WC của nhà hàng đó không theo bất kì quy tắc nào, phân tách nội thất rất độc đáo. Trương Tư Nghị dùng tay đo đạc kích thước bên trong khiến cho những người ra vào WC xem cậu là người bị tâm thần, sau khi trở về Phó Tín Huy còn cười nhạo cậu có phải đến kỳ kinh nguyệt rồi không, đi WC lâu đến nỗi đồ ăn lạnh hết cả rồi.
Ngay khi Trương Tư Nghị vẽ bản vẽ WC đến buồn nôn, phòng nhân sự thông báo cho cậu, Cố Tiêu đã thông qua thời gian thực tập của cậu, tuyển cậu vào làm chính thức.
Trương Tư Nghị biết được tin tốt này nhưng không hề hưng phấn và kích động giống như trong tưởng tượng, ngược lại cậu cảm thấy hơi đau trứng… Tại sao mới chỉ một tháng trôi qua thôi? Thời gian thật là dài đằng đẵng!
Sáng sớm hôm đó, Trương Tư Nghị vừa mới đến công ty, cậu nhận được tin nhắn của Cố Tiêu: “Tan tầm hôm nay đừng về, cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Đã quen với những câu cụt lủn như “đến phòng anh”, “qua đây” trong mỗi lần giao việc của Cố Tiêu, thấy ảnh đại diện của Cố Tiêu nhấp nháy, Trương Tư Nghị theo bản năng chuẩn bị đứng dậy, không ngờ nhận được tin nhắn này.
Cậu nhắn trả lời “vâng ạ”, một lát sau mới hiểu được mà trở nên vui vẻ.
Cố Tiêu mời cậu cùng ăn tối, đây có phải chúc mừng cậu được vào làm chính thức rồi không? Những ngày tháng phải vẽ WC và cầu thang đã chấm dứt rồi sao? Có phải cuộc sống tươi đẹp sắp bắt đầu rồi? A ha ha!
Cả ngày làm việc hôm nay Trương Tư Nghị vẽ bản vẽ trong tâm trạng thấp thỏm, xoắn xuýt nghĩ xem mình có nên không so đo hiềm khích lúc trước và tha thứ cho sự nghiêm khắc của Cố Tiêu vì bữa cơm này không.
Mãi đến khi tan tầm, Chu Hồng Chấn đột nhiên nói: “Dì Tư, buổi tối liên hoan em có biết không?”
“A hả?” Trương Tư Nghị sửng sốt, tâm trạng đột ngột rớt khỏi chín tầng mây.
… Fuck, hóa ra Cố Tiêu mời mọi người đi ăn, không phải mời riêng cậu, làm cậu tưởng bở mà cảm động cả một ngày!
Đang buồn phiền, Cố Tiêu bước ra khỏi phòng làm việc gọi mọi người cùng đi. Người trong tổ ồn ào, hưng phấn tập hợp dưới tầng.
Cuối tháng chín, trời đã vào thu, Cố Tiêu mặc một chiếc áo len cổ rộng màu xanh phổ[1] bên ngoài áo sơ mi, phần dưới cơ thể được bọc trong chiếc quần jean bó màu đen của nhãn hiệu Levi, hai tay anh xỏ vào trong túi quần, tôn lên đường cong thắt lưng đẹp đẽ và đôi chân thon dài, tựa như một cây trúc đen mát lạnh.
Trương Tư Nghị lẫn trong đám người, đường nhìn bỗng nhiên bị cuốn vào cơ thể Cố Tiêu, bất chợt cậu cảm thấy mờ mắt.
Người này rõ ràng chẳng hơn họ nhiều tuổi nhưng điềm tĩnh và chín chắn đến mức không giống một người thanh niên. Lúc này họ ríu rít cười đùa, Cố Tiêu không hề xen vào, khóe mắt mang theo niềm vui nhìn họ, cả người anh tỏa ra sự trầm lặng đặc biệt, không hề làm người khác áp lực, lại khiến họ không thể lơ là.
Địa điểm ăn tối là một nhà hàng Quảng Đông cách công ty ba kilomet. Người trong tổ lần lượt gọi ba chiếc xe, Trương Tư Nghị bị mấy người Chu Hồng Chấn kéo lên chiếc thứ nhất. Cố Tiêu cẩn thận nói cho Viên Chí Thành - người thoạt nhìn chững chạc nhất trên xe - địa chỉ của nhà hàng, sau đó mới để họ rời đi.
Xe khởi động, Trương Tư Nghị thoáng thấy hai chiếc xe kia cũng đến. Hai cô gái trong tổ giống như đuôi của Cố Tiêu theo sau anh bước lên chiếc xe thứ ba, trong đó có một người là Đỗ Nhuế Hiên.
Trương Tư Nghị quay đầu lại, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói nên lời, cậu cũng không biết nguyên nhân tại sao lại thế.
Cậu thuận miệng hỏi Chu Hồng Chấn: “Tại sao hôm nay lại liên hoan?”
Chu Hồng Chấn: “Mỗi tháng tổ có liên hoan cố định, là vào cuối tháng.”
Trương Tư Nghị ngạc nhiên bàng hoàng nói: “Mỗi tháng đều tổ chức ạ? Một tổ có mười người, một lần ăn uống hết khoảng hai nghìn, mỗi tháng Cố công đều mời ăn thì có mà chết đói à?”
Chu Hồng Chấn bật cười: “Không phải Cố công bao ăn đâu, tiền ăn liên hoan nằm trong khoản phí tổ viên.”
Trương Tư Nghị hơi mông lung: “Phí tổ viên là cái gì?”
Tất Nhạc Nhạc cười nói: “Chính là kinh phí hoạt động trong tổ, bọn chị gọi nó là ‘phí tổ viên’.”
Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến mình bị trừ năm trăm đồng tiền lương, xem chừng là tính vào khoản kinh phí này. Cậu hỏi: “Phí tổ viên là phí gì? Công ty cấp sao?”
“Không phải, là chúng ta tự mình kiếm được.” Tất Nhạc Nhạc giải thích, “Sau khi lợi nhuận hàng quý của công ty đạt được mục tiêu, một phần trăm phí thiết kế ngoài định mức sẽ được sử dụng làm kinh phí hoạt động. Chẳng hạn như công ty yêu cầu hiệu suất của năm đạt mười triệu, chia bình quân mỗi quý là hai triệu rưỡi, chúng ta làm được ba triệu, trong đó một phần trăm của năm trăm nghìn được tính là kinh phí hoạt động của quý, kể cả phúc lợi học tập ở nước ngoài và chi phí đi du lịch của công nhân viên, tất cả đều dùng số tiền này.”
Trương Tư Nghị: “What the fuck, mười triệu một năm! Công ty chúng ta kiếm được nhiều thế sao?”
Tất Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị thuần khiết ngốc nghếch: “Mười triệu thì thấm vào đâu, hai năm trước tình hình ngành công nghiệp vẫn tốt thì hai mươi triệu cũng không thành vấn đề, em đừng quên, phía sau Không Biên Giới có Viện X chống đỡ, mặc dù công ty chúng ta có quy mô khá nhỏ, nhưng không lo thiếu dự án để làm.”
Chu Hồng Chấn: “Không Biên Giới có danh tiếng tốt, nhận toàn những dự án lớn, chi phí thiết kế cũng cao hơn so với các công ty khác.”
Viên Chí Thành ngồi ở ghế phó lái cũng quay đầu lại an ủi Trương Tư Nghị: “Mặc dù bây giờ không quá phát đạt, nhưng vẫn đủ khả năng trả tiền ăn liên hoan cho chúng ta, yên tâm đi.”
Trương Tư Nghị: “…”
Nhưng mà nếu phí tổ viên nhiều thế thì tại sao Cố Tiêu còn muốn cắt bớt năm trăm đồng tiền lương đáng thương của cậu? Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy không cân bằng.
Nếu không phải Cố Tiêu quá nghiêm khắc thì còn có một nguyên nhân… Đối với Cố Tiêu năm trăm đồng chỉ là một khoản tiền rất nhỏ.
Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Hey, các anh chị có biết tiền lương của Cố công bao nhiêu không?”
Chu Hồng Chấn: “Không rõ lắm, nhưng ba của một người bạn của anh cũng là kiến trúc sư trưởng, nghe nói thu nhập hiện tại vào khoảng năm, sáu trăm nghìn, đỉnh điểm là hơn một triệu.”
Trương Tư Nghị phấn khích… Con mẹ nó, ai nói làm kiến trúc thì nghèo rớt mồng tơi! Có mà giàu nứt đố đổ vách! A a a a!
Tất Nhạc Nhạc quay đầu khe khẽ tiết lộ: “Trước đây chị nghe người tổ B thảo luận lương một năm của Đồng công, hình như là ba trăm năm mươi nghìn, chị nghĩ Cố công cũng khoảng thế.”
Chu Hồng Chấn gật đầu: “Xem như là cao rồi, dù sao Cố công còn trẻ.”
Trương Tư Nghị dùng đốt ngón tay tính toán, nghĩ đến cậu bị Khương Hải và Phó Tín Huy châm biếm tiền lương không bằng tiền gái mại dâm kiếm được, đau trứng nói: “Vậy tại sao đãi ngộ của chúng ta kém như vậy?”
Tất Nhạc Nhạc đảo mắt xem thường: “Con tôm con tép nhỏ nhoi thấp cổ bé họng, có tư cách gì đàm phán đãi ngộ với tư bản? Có một đàn anh nói cho chị, chờ chị có kinh nghiệm làm việc khoảng bảy, tám năm, lúc đó thu nhập có thể sẽ bằng tổng tiền mấy năm trước cộng lại, nên từ từ mà tiến.”
Chu Hồng Chấn: “Đúng thế, xã hội bây giờ, sinh viên tốt nghiệp kiến trúc quơ được cả nắm, có rất nhiều lao động giá rẻ, nhưng tài năng ưu tú như Đồng công và Cố công thì rất khó tìm, dù sao xác suất chuyển nghề rất cao, người có thể kiên trì gắn bó dài lâu thật sự quá ít.”
Tất Nhạc Nhạc: “Em nghe nói năm xưa sếp vừa thi xong chứng chỉ kiến trúc sư cấp quốc gia thì có một công ty bất động sản ở Thâm Quyến trả lương một triệu một năm mời anh ấy làm chuyên gia tư vấn thiết kế, nhưng bị anh ấy từ chối.”
Chu Hồng Chấn: “Em đã nghe được bao nhiêu thứ rồi?”
Nghe đồng nghiệp trò chuyện về kiến trúc sư có thu nhập cao, Trương Tư Nghị đã không nói nên lời, tại sao khoảng cách giữa người và người lớn như vậy!
Chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng chuyên món Quảng Đông, tính cả Cố Tiêu nữa thì có tổng cộng mười một người, bao hẳn một phòng riêng lớn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, mấy đồng nghiệp nam la hét đòi uống rượu, điểm danh tính toán, ép mỗi một nam giới phải uống hết một chai. Rượu vừa lên, bầu không khí sớm sôi động trở lại.
Mọi người theo thường lệ chúc rượu giám đốc Cố, nhưng thật không đúng lúc, điện thoại di động của Cố Tiêu đột nhiên rung vang.
Anh cười chỉ về phía Trương Tư Nghị: “Trước tiên chúc rượu nhân viên mới đến, anh ra ngoài nhận điện thoại đây.”
Trương Tư Nghị: “…”
Cố Tiêu vừa đi, Trương Tư Nghị trở thành mục tiêu công kích của mọi người đương nhiên không tránh được. Một tháng trôi qua, cậu và đồng nghiệp trong tổ đều quen nhau, mọi người không xem cậu là người ngoài. Hơn nữa, cậu là du học sinh duy nhất trong tổ A, tóm lại là có chút khác biệt, còn có người bông đùa cậu là “phái tây hóa” trong công cuộc tổ chức cách mạng.
Mọi người cười toe toét cụng ly, đến khi Cố Tiêu nghe điện thoại xong trở về, Trương Tư Nghị đã bị mọi người tàn nhẫn chúc rượu vài lượt, ăn chưa được mấy miếng, bụng đã no rượu rồi!
Trương Tư Nghị tức giận nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vừa rồi Cố Tiêu chắc chắn là cố ý, lập tức rót đầy ly rượu, đứng lên giả vờ cung kính nói: “Cố công, cảm ơn anh trong vòng một tháng đã dạy em nhiều thứ như vậy, em chúc anh một ly.”
Cố Tiêu tự nhiên phóng khoáng cầm ly rượu chạm vào ly của cậu, cười nói: “Cảm ơn gì chứ, chỉ cần em nghe lời chăm học, tương lai anh còn có thể dạy em nhiều thứ nữa.”
Trương Tư Nghị: “…”
Hai người nâng ly uống, Trương Tư Nghị vừa mới ngồi xuống, chợt nghe Cố Tiêu nói với mọi người: “A đúng rồi, anh suýt thì quên, hình như hôm qua Trương Tư Nghị trở thành nhân viên chính thức rồi, mọi người chúc cậu ấy một ly đi.”
Trương Tư Nghị: “…”
Mọi người ngay lập tức nhiệt tình nâng ly, nói: “Chúc mừng chúc mừng! Hoan nghênh chính thức gia nhập tổ A!”
Trương Tư Nghị không thể từ chối, uống thêm một lượt, thật sự cậu sắp không chống đỡ nổi. Nhưng cậu vừa có thời gian để thở thì thấy Cố Tiêu cười mờ nhạt nhìn mình, anh lại bồi thêm một câu: “Thật ra, Trương Tư Nghị còn đặc biệt trích năm trăm đồng tiền lương thử việc, nói muốn mời mọi người ăn uống, cho nên bữa tiệc ngày hôm nay có một nửa là cậu ấy mời, mọi người lại chúc cậu ấy thêm ly nữa.”
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đồng loạt nâng ly và nói: “Nào nào nào, cảm ơn Trương công! Cảm ơn sếp Trương! Cảm ơn dì Tư!”
Trương Tư Nghị: “…” Mẹ nhà anh Cố Tiêu! Anh có thù oán với tôi phải không! TAT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.