Chu Hồng Chấn thấy cậu, định hỏi cậu buổi trưa ăn gì, nhưng tạm thời không nhớ ra tên cậu: “Em gọi Trương gì ấy nhỉ? Anh quên mất rồi.”
“Trương Tư Nghị, Tư trong tư tưởng, Nghị trong nghị lực.” Trương Tư Nghị kiên nhẫn nhắc lại tên cậu, trong lòng an ủi bản thân, chỉ năm trăm đồng thôi, còn không đủ để cậu mua một chiếc quần jean nữa là, trừ thì trừ đi, đừng nhỏ nhen như thế, quan trọng nhất là tích lũy kinh nghiệm. Hơn nữa còn đang trong giai đoạn thử việc, bốn nghìn rưỡi cũng đủ rồi, tiền lương không phải là tất cả… Tiền lương không phải là tất cả… Không phải tất cả…
Chu Hồng Chấn: “Tên này khó nhớ lắm, em có biệt danh hay nickname gì không?”
Trương Tư Nghị: “Tên tiếng Anh? Dannis? Bạn bè ngoại quốc đều gọi em như thế.”
Chu Hồng Chấn trúc trắc đọc một lần, nói, “Ôi trẹo cả lưỡi, hay là dùng tên tiếng Trung thôi.”
Tất Nhạc Nhạc ngồi đối diện nói: “Lấy một cái tên đồng âm đi, Tư Nghị, MC[1], dì Tư[2]? Được không?”
Chu Hồng Chấn: “Phụt!”
Trương Tư Nghị suy sụp nói: “Em là nam giới tại sao lại gọi là ‘dì’?”
Tất Nhạc Nhạc bĩu môi nói: “Tổ chúng ta còn có một em trai có biệt danh là ‘nhỏ Kiều’.”
Chu Hồng Chấn: “Tổ của Đồng công cũng có một em gái, biệt danh là anh Sảng, nhóc con, đừng để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, anh thấy gọi ‘dì Tư’ rất dễ nhớ.”
Trương Tư Nghị: “…” Dễ nhớ cái rắm!
Tất Nhạc Nhạc lại nói: “Hơn nữa em xem trong một vòng này của chúng ta, em vừa khéo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-kien-truc-su/109356/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.