"Anh Seon-woo, anh có từng đánh hậu bối vì ghét vẻ mặt của chúng khi tập thể thao không? Hay từng bỏ tập rồi dắt nữ sinh cùng trường vào nhà nghỉ không? Hay là từng đút lót huấn luyện viên để được ra sân?"
"Không hề! Toàn bộ đều không phải!"
"Vậy mấy cái này là gì?"
"... Có lẽ có hiểu lầm nào đó. Dù sao thì anh thật sự không làm. Chưa từng làm những chuyện như thế dù chỉ một lần. Anh có thể thề trước trời xanh."
"Trời xanh?"
"Đó là tên con mèo nhà anh."
"..."
"Là một em mèo tam thể Hàn Quốc năm nay 10 tuổi. Tính theo tuổi người thì đã tám mươi rồi, gia đình anh còn tổ chức tiệc mừng thọ cho nó nữa... Anh là một người không hổ thẹn với trời xanh mà em."
… Chắc vậy.
Tôi cũng khá tin tưởng lời Gong Seon-woo nói.
Theo những gì tôi quan sát được từ trước đến giờ, Gong Seon-woo là một người thà bị đánh chứ không đánh người khác.
Bình thường nhìn cảnh cậu ta bị lũ nhóc kia trêu chọc là tôi lại tự nhủ "Thật phí cái thân hình lực lưỡng đó".
Biết bao nhiêu lần, lẽ ra chỉ cần một cú đấm là xong, thế mà Gong Seon-woo cứ bị lũ nhóc đó lôi kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác.
Mỗi lần như vậy, tôi hoặc Han Gyeo-ul không chịu nổi phải ra tay giúp cậu ta giải quyết.
Nếu tôi là một người che giấu sức mạnh thì Gong Seon-woo là một con gấu che giấu cơ bắp.
Một con gấu ngốc nghếch giấu cơ bắp.
"Phải làm sao đây? Khi giám đốc liên lạc thì có vẻ mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-dao-dien-quen-lai-la-idol-thien-tai/4677068/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.