Trong lúc tôi đang siết chặt hai nắm đấm hạ quyết tâm ‘không thể tiếp tục yếu ớt thế này’.
Chắc vẫn còn lưu luyến màn cổ vũ, các tuyển thủ khác cứ liên tục ngoái nhìn về phía băng ghế của đội mình.
"Oa, thích thật. Em cũng muốn được cổ vũ. Đội mình không có gì ạ? Hả? Chưa chuẩn bị ạ? Okay, em hiểu rồi! Nhưng em vẫn sẽ cố gắng hết sức!" (Seo Ji-won tự biên tự diễn)
"Tôi thì không cần cổ vũ cũng được." (Yoon Hae-il lạnh lùng)
"Huhu~ Buồn quá đi mất..."
Ủa, mấy người ơi.
Có gì đâu mà tự làm tổn thương trái tim mình thế không biết.
Một lối suy nghĩ mà tôi không tài nào hiểu nổi.
Về lại đội gốc – OtoZ – thì kiểu gì chẳng được cổ vũ chán chê mà không cần nói.
Dù có một cái bẫy – Yoon Hae-il – nằm giữa, nhưng nhìn chung thì mọi người đều đang ghen tị với tôi.
Bất đắc dĩ trở thành đối tượng ngưỡng mộ, nhưng tôi chẳng thấy biết ơn chút nào.
'Uất ức quá. Oan uổng quá. Và nhục nhã quá.'
Tôi có yêu cầu đâu, cũng có bắt làm đâu, tại sao chứ.
Tại sao tất cả lại cứ liếc nhìn tôi thế hả.
"Ưm ha ha ha! Anh Eun-tae ưỡn ngực lên! Áp đảo khí thế! Ánh mắt sắc bén! Hửm? Hiểu ý tôi chứ?"
"Hiểu chứ, hiểu chứ! Hiểu quá đi chứ!"
Bộ tứ OtoZ vẫn chưa nhận thức được tình hình, cứ tự mình cười hô hố với nhau.
'... Mấy người đó là hàng thật rồi.'
Tôi thán phục theo một nghĩa khác.
Và tôi đã nhận ra.
So với OtoZ, đám nhóc EcL:pse nhà tôi đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-dao-dien-quen-lai-la-idol-thien-tai/4677041/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.