"Chắc là người đó đã đăng bài trên mạng. Tuy không nói thẳng tên cậu, nhưng viết kiểu ai đọc cũng biết là cậu."
"Cho em xem một chút."
Anh quản lý hơi ngần ngại đưa điện thoại ra.
.
Tôi lướt nhanh đọc bài viết.
‘Đúng là một tràng những lời vô nghĩa dài dòng.’
Có lẽ hắn đã chờ đợi thời cơ này từ lâu.
Thời điểm mà Kwon Eun-tae đã thu hút được kha khá sự chú ý của công chúng.
Nhưng bây giờ thì có vẻ hơi sớm.
‘Nếu là mình, mình sẽ cho nổ ngay trước thềm sân khấu chung kết.’
Đúng là một sự kiên nhẫn ngu ngốc.
Tôi trả điện thoại cho anh quản lý.
Anh quản lý liếc nhìn sắc mặt tôi, vội nói thêm.
"Giám đốc cũng đang hoang mang lắm. Bảo đúng là cái đồ trời đánh thánh vật. Ngài ấy sẽ sớm quyết định cách xử lý thôi, nên cậu đừng lo lắng quá..."
"Không ạ, để em tự giải quyết."
"Hả? Eun-tae, cậu định tự mình làm á?"
"Vâng."
Có gì khó khăn đâu chứ?
"Dù gì cũng là người từng là anh trai em, em nghĩ nên gặp mặt để giải quyết thì hơn."
Vậy nên, cứ chờ đấy, thằng khốn.
_______________
Những lúc thế này, việc các thành viên không có điện thoại lại là một điều may mắn.
Tuy trong ký túc xá có một chiếc laptop dùng chung, nhưng nó chỉ đủ để chạy chương trình sáng tác nhạc nên các thành viên khác cũng ít khi đụng đến.
Yoon Hae-il, người đang hừng hực khí thế sáng tác ca khúc riêng, gần như chiếm dụng nó hoàn toàn*.
(Sao mấy đứa này sống được không có điện thoại hay vậy, mà nhóm tẻn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-dao-dien-quen-lai-la-idol-thien-tai/4677015/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.