Tôi bất giác nhăn mặt như vừa nhai phải thứ gì đó khó nuốt.
Không biết Park Jeong-hoon hiểu lầm thế nào mà mặt mày lại trở nên xúc động, khóe miệng giật giật.
Chết rồi.
"Không, cái này không phải tại anh đâu mà..."
"Cảm ơn cậu, Kwon Eun-tae...!"
Tôi còn chưa kịp đính chính hiểu lầm thì Park Jeong-hoon đã cúi gập người trước mặt tôi.
Khí thế ngùn ngụt.
Làm cái trò gì thế này. Có phải xã hội đen đâu chứ.
"Anh điên rồi à? Làm người khác mất mặt thế này mà được à!"
Tôi hét lên đủ nhỏ để chỉ Park Jeong-hoon nghe thấy, nhưng anh ta không hề nhúc nhích.
"Nhờ cậu mà tôi tỉnh ngộ ra đấy. Nếu không có cậu, có khi tôi ra sông Hàn thật rồi cũng nên."
Nói rồi, anh ta nắm lấy tay tôi, bắt đầu màn sám hối thống thiết.
Đến cả tín đồ đi xưng tội chắc cũng không thành khẩn được như Park Jeong-hoon lúc này.
Tôi dám chắc như vậy.
Cứ thế một hồi lâu.
"Anh Park Jeong-hoon, chuẩn bị ạ!"
Một tiếng gọi như ơn huệ cứu rỗi vang lên.
Người kéo tôi ra khỏi vũng lầy lần này lại là cô trợ lý đạo diễn số 2.
Tôi thầm kính phục sự đa năng của cô ấy.
Sau khi cô ấy kéo Park Jeong-hoon đi.
Tôi như bị hút cạn sinh lực, lê bước trở về phòng chờ.
Cứ như vừa đi từ thiên đường xuống địa ngục chỉ qua một cánh cửa.
'Tha thiết... muốn về nhà quá đi mất.'
Ai mà ngờ lại có lúc tôi nhớ cái ký túc xá chật như nêm của EcL:pse đến ch** n**c mắt thế này chứ.
______________
Khoảnh khắc quyết định kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-dao-dien-quen-lai-la-idol-thien-tai/4677008/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.