"Phù..."
Tôi đợi tiếng bước chân của nhân viên đi xa hẳn rồi mới kéo miếng bịt mắt xuống.
Tầm nhìn được giải phóng, lúc này mới thấy như được sống lại.
Dù rằng chẳng bao lâu sau, cảm giác ngột ngạt như sắp nghẹt thở lại ập đến.
Hai cái bóng kia vẫn đứng đực ra đấy, cứng ngắc như tượng đá chứ chẳng phải cột điện.
Đã ăn nói thì dở ẹc, khiếu giải trí bằng không, mà đến cả mấy trò lươn lẹo cũng chẳng biết làm.
'Thôi kệ, ngoan ngoãn khỏe mạnh là được rồi.'
Nhưng mà nói thật nhé, cứ thế này thì sống sót kiểu gì trong cái giới giải trí hiểm ác này đây hả trời?
Tôi đã đành một nhẽ, mà mấy đứa kia cũng một chín một mười.
"Quay phim mệt lắm không?"
"Không, cũng thường thôi." (Yoon Hae-il đáp)
"Em thì... cũng ổn ạ." (Han Gyeo-ul lí nhí)
"...Ờ, vậy à. Thế thì may rồi."
Đã thế lại còn nhất quán trong việc thật thà nữa chứ.
Chính mồm chúng nó bảo ổn thì chắc là ổn thật.
Vậy thì tôi cũng chẳng còn gì phải lăn tăn nữa.
Tôi nép sát vào tường, hé cửa ra một chút.
Qua khe hở bé bằng móng tay, tôi liếc trộm tình hình bên ngoài.
May quá, không thấy đội quay phim đâu.
Chắc là nhân viên cũng tranh thủ lúc này để nghỉ xả hơi một lát.
'Ngon! Đúng kế hoạch rồi.'
Bên này coi như giải quyết êm xuôi.
Chỉ còn lại hai cái đứa vẫn đang tối tăm mặt mũi kia thôi.
Tôi không chút do dự mà tiến lại gần bọn chúng.
Rồi, chẳng báo trước một lời, tôi giật phắt miếng bịt mắt của hai đứa lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-ly-dao-dien-quen-lai-la-idol-thien-tai/4676982/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.