Chi run rẩy nắm lấy tay Ngọc, thiết tha van xin cô ta. Còn không quên rơi thêm vài giọt nước mắt vào cho đặc sắc.
- Hức… hức…
Mọi người gần đó thấy ồn ào bên này cũng bắt đầu hóng chuyện.
- Chuyện gì vậy? Đám cưới mà khóc thế kia thật không may mắn chút nào. - Một người phụ nữ lớn tuổi nhăn mặt.
- Đúng vậy, mà chắc người nhà nên xúc động ấy mà. - Một người khác lại nói.
Người phụ nữ lớn tuổi lắc đầu, bà ta cãi lại:
- Đâu có, tôi thấy cô dâu khó chịu ra mặt kia kìa. Chắc đang bực tức lắm đấy.
- Cũng đúng, ai mà muốn ngày trọng đại của mình ngập tràn nước mắt đâu.
Có khán giả thì kịch mới diễn được, diễn mà không ai xem thì chán lắm. Vừa hay đúng ý, Chi bắt đầu khóc lóc, khóc vô cùng thảm trông cô lúc này vừa đáng thương vừa bất lực đến tội.
- Em gái, hôm nay quan viên hai họ đông đủ em không nể mặt chị cũng được. Em nể mặt anh Hoàng được không em hức… hức… dù sao anh ấy cũng là chồng là ba của con em mà, còn có ba mẹ chúng ta… hức… hức…
- Chị đang nói cái quái gì vậy?
Ngọc không hiểu chuyện gì, cô ta khó chịu cố rút mạnh tay ra. Chi thừa thế ngã nhào xuống đất, miệng mếu máo. Hai dòng lẹ chảy dài.
Đình Duy vội vàng đỡ cô dậy. Chi sợ hãi liền yếu đuối nép sau lưng anh. Lại nói:
- Chị biết em thích anh Duy, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai/3595092/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.