Cái đó ba cũng không biết. - Ông Sơn lắc đầu.
Ngọc đột nhiên trở nên có chút kích động.
- Vậy… anh Đình Duy thì sao ạ? Anh ấy có nói gì không ạ?
- Đình Duy à?
Ông Sơn khó hiểu nhìn Ngọc.
- Tại sao con lại hỏi vậy?
Ngọc lúng túng, khóe môi cô ta giật giật.
- À, chỉ là con sợ anh ấy thấy chị Chi như vậy sẽ không thích chị nữa thôi ạ.
Ông Sơn nghe xong bậc cười ha hả.
- Không lo, ban nãy thằng bé còn lén đưa chúng ta về nhà cơ, ha ha…
Ngọc nắm chặt tay thành nắm đấm. Cô ta khó chịu lườm Chi một cái sắc lạnh.
" Chị đã điên điên khùng khùng như kia mà vẫn khiến anh Đình Duy yêu chị thế à? Thế thì chị đừng có trách tôi."
- Ba ơi, chị này lườm con, con sợ quá.
- "…"
- Đâu có, bụi bay vào mắt nên em hơi khó chịu thôi ạ.
Chi gãi gãi đầu.
- Thật sao?
- Thật.
- "…"
Chi trở về phòng, cô lăn ra giường ngủ luôn một giấc đến tối.
Hôm nay Chi được về nhà, dì Lan đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn để chúc mừng. Có cả bánh kem. Hơn nữa đồ ăn toàn là những món mà Chi thích.
Buổi tối trời se lạnh, Chi nhìn thời tiết bên ngoài cô không khỏi cảm thán, trời này mà đi ra đường thì đúng thật là. Lê cái thân xác mệt mỏi đang lạnh cóng xuống nhà lúc này đập vào mắt Chi là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai/3595074/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.