Từ cửa hàng di động đi ra, Lệ Dung lại dẫn Kiều Kha đi nhà hàng Quảng Đông đã đặt bàn trước đó. Đây cũng là vì nghĩ tới khẩu vị của Kiều Kha, Lệ Dung rất cẩn thận, tuy rằng chưa sống chung được bao lâu nhưng Kiều Kha thích ăn món gì không thích món gì, anh cơ bản đã thuộc lòng.
Sau khi ăn cơm tối, Lệ Dung giống như làm ảo thuật, lấy ra hai tấm vé.
"Hóa ra đây mới là niềm vui bất ngờ?"
Kiều Kha giật mình, nhận lấy tấm vé trong tay Lệ Dung, trên mặt nở nụ cười toe: "Lần trước em nói muốn xem "Dông Tố", anh liền nhớ tới tận bây giờ?"
Khi Kiều Kha cười, trong mắt giống như là có ánh sáng. Hắn thật sự rất vui, bản thân chỉ thuận miệng nói một câu liền được người khác ghi tạc trong lòng, là ai cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.
Hàng lông mi vừa dài vừa cong rung rung, gò má trắng nõn hơi phiếm hồng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Lệ Dung.
"Cảm ơn, em rất vui."
Lệ Dung cũng cười theo. Người này thực sự quá xinh đẹp, hơn nữa bề ngoài rất hợp khẩu vị của anh, khi hắn cười rộ lên sẽ lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa lưu luyến.
(dreamhouse2255)
Bọn họ đi tới rạp hát, bởi vì là một vở kịch hiện đại cho nên không cần ăn mặc quá trang trọng. Kiều Kha không thay quần áo, hai người đều mặc đồ thoải mái, thoạt nhìn giống như anh trai dẫn theo em trai đi chơi. Khi ngồi xuống ghế, cánh tay hai người dán sát nhau, nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-tuoi-18/1111435/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.