TLT18 - Chương 6 (dreamhouse2255) Chương 6: Bữa tối dưới ánh nến Edit: W Đối với mấy câu hỏi này, Kiều Kha thật sự rất kinh ngạc. Tuy rằng hắn không khờ dại đến mức cho rằng Lục Minh không nhận ra được việc hắn có nền tảng, nhưng cũng không nghĩ tới mấy câu hỏi tiếp đó của Lục Minh còn hỏi tới giáo viên của hắn...... Cũng đúng, người bình thường sao có thể cho rằng một người chưa từng học tập diễn xuất, cũng không có giáo viên nào dạy dỗ lại có thể đạt tới trình độ như vậy. Bên trong kế hoạch của Kiều Kha, sau khi hắn và Lục Minh trở nên thân thiết, hắn sẽ từ từ lừa gạt cho qua. Năm hắn mười sáu tuổi bắt đầu làm diễn viên quần chúng, mười tám tuổi đảm nhận vai chính phim điện ảnh đầu tiên trong đời. Sau đó, dưới sự giúp đỡ và cổ vũ của vị đạo diễn nọ, tham gia cuộc thi nghệ thuật rồi đỗ học viện điện ảnh, bốn năm nỗ lực học tập, khi hắn chính thức ra mắt đã có kỹ năng diễn xuất không tầm thường. Tiếp đó, hắn chỉ cần một phát súng là nổi tiếng, tiếp nhận vô số vai diễn trong các bộ phim chế tác lớn của mấy vị đạo diễn có tên tuổi, kỹ năng diễn xuất sớm đã được rèn luyện đến mức tự nhiên toàn vẹn. Cho dù sau đó bị đóng băng thì hắn cũng chưa từng buông tha, mỗi ngày đều xem rất nhiều phim nhựa, luyện tập với không khí, suýt chút nữa đã bị chủ phòng thuê lầm tưởng là một tên bị bệnh tâm thần. Nhưng những việc này Kiều Bối đều chưa từng trải qua, hắn mới chỉ mười tám tuổi, hắn phải giải thích thế nào mới trông có vẻ hợp lý một chút? Kiều Kha ngẫm nghĩ, giọng điệu bình thản nói: "Cháu từ nhỏ đã thích đóng phim, bình thường vẫn luôn cố gắng luyện tập, bởi vì chỉ có như vậy mới có tư cách đi gặp anh ấy..." Lời nói dang dở cùng với ánh mắt lấp lánh, gương mặt tràn ngập đau thương, dù là người có ý chí sắt đá tới đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ không nỡ hỏi tiếp. (dreamhouse2255) Lục Minh hơi xấu hổ, ông ta không biết Kiều Kha có quá khứ thế nào, nhưng hiển nhiên là hiện tại ông ta đã chạm tới vết thương của người ta, lúc này không dám mở miệng hỏi thêm gì nữa. Đám Trần Khải còn tàm tạm, chứ Từ Thanh đã cảm thấy trái tim nát bấy, dịu dàng an ủi vài câu rồi để hắn rời đi. Sau khi nghe được kết quả, Phan Nhạc há miệng to tới nỗi có thể nuốt được một quả táo. Lần đầu tiên cô cẩn thận đánh giá lại Kiều Kha, ngoài miệng thì nói câu chúc mừng, nhưng trong lòng thì lại nghĩ rằng...... không hổ là người mà ông chủ chọn trúng. Kiều Kha không biết cô đang cái gì, thế nhưng thái độ của đối phương đã hoàn toàn khác biệt so với lúc vừa gặp mặt, đối với điều này thì Kiều Kha vô cùng hài lòng. Lúc trở lại Lệ trạch, trời đã tối. Phan Nhạc mang Kiều Kha đi Hằng Tinh một chuyến, sắp xếp lại các công việc liên quan trước khi đến tổ quay phim "Bình Minh U Ám" nửa tháng sau mở máy, Phan Nhạc còn tìm một trợ lý cho hắn. Có thể là lo rằng tuổi tác của Kiều Kha không lớn, trợ lý mà Phan Nhạc tìm cho hắn cũng là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, tên là Chử Minh, làn da ngăm đen, kiểu tóc không ngắn không dài, vừa nhìn liền biết đây là người có thể chịu khổ chịu nhọc, chỉ cần mở miệng, tựa hồ không gì không làm được. Vừa nhìn thấy Kiều Kha thì ánh mắt Chử Minh đã sáng rực lên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một vòng: "Em trai xinh đẹp này hình như trông hơi quen?" Kiều Kha mặt mày rạng rỡ, tỉnh bơ đáp: "Chị Phan nói em có gương mặt của minh tinh, có phải là chiếc túi da đẹp đẽ nào cũng đều đúc ra từ một khuôn không?" "Nào có! Anh tin Kiều Kiều em chính là đẹp từ trong ra ngoài, thật đó... À mà, anh gọi em là Kiều Kiều được không? Cảm giác cực kỳ đáng yêu, rất xứng với em đó." (dreamhouse2255) "Được, vậy em gọi anh là anh Minh nhé?" Nói xong, Kiều Kha còn nghiêng đầu, nháy mắt Chử Minh đã bị bắn trúng tim, ôm ngực lộ ra vẻ mặt say mê. Cứ như vậy, Kiều Bối đã thu hoạch được anh fanboy đầu tiên. . Truyện Sủng Xe của Phan Nhạc vừa chạy đến cổng, Lệ Dung đã mở cửa sẵn, tạm biệt Phan Nhạc và Chử Minh xong, vừa đi vào nhà đến trước phòng ăn, Kiều Kha liền kinh ngạc. Trên bàn cơm có đốt một ngọn nến, ở chính giữa là một bó hoa hồng đỏ như lửa, trong góc phòng ăn còn đặc một chiếc máy hát kiểu cũ. Kiều Kha âm thầm gào thét, đây chẳng phải chính là tình tiết bữa tối dưới ánh nến hay sao? Không ngờ rằng Lệ Dung còn là người lãng mạn thế này. Chiếc máy hát đang phát một đoạn nhạc rất sến súa. Ban đầu, Kiều Kha tưởng rằng nó chỉ là một cái loa lớn mô phòng theo kiểu cổ, đến gần mới phát hiện ra nó đã có vài năm tuổi, được giữ gìn vô cùng tốt, màu sơn y như mới, giống như là vừa mới lấy ra từ trong hộp, có hơi thở cổ điển lại không có sự mục rỗng của đồ cũ. "Thích không? Mấy ngày trước khi tôi thu dọn đồ lặt vặt thì tìm thấy nó, nếu em thích, vậy thì sẽ đặt trong phòng em." (dreamhouse2255) Căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính vốn dĩ dùng để chứa mấy thứ đồ lặt vặt của Lệ Dung, từ bài tập về nhà cho đến sách vở, cây đàn dương cầm yêu thích, vân vân...... Sau khi Kiều Kha tới đây, Lệ Dung muốn để hắn ở gần mình hơn một chút nên mới thu dọn đồ ra ngoài. "Trong phòng của tôi không cần cái này, đặt ở phòng khách là được rồi." Quả thực Kiều Kha rất thích, bên trong máy hát đặt một đĩa nhạc du dương, tại phòng khách thì nam nam nữ nữ mặc âu phục cùng sườn xám ôm nhau chậm rãi khiêu vũ. Hắn rất thích cảnh tượng giống như trong phim điện ảnh ấy, cứ cảm thấy hình ảnh kia khiến những người nhìn thấy phải say mê. Bọn họ không xoắn xuýt về vấn đề của chiếc máy hát nọ quá lâu, Lệ Dung bảo Kiều Kha đi chọn đĩa than mà anh đã lấy ra từ trước, còn chính mình thì đi vào phòng bếp bưng đồ ăn ra ngoài. Đại khái là nhận thấy được Kiều Kha không quá thích đồ Tây, cho nên lần này Lệ Dung chuẩn bị đồ Trung. Kiều Kha chọn một bài hát, bên trong chiếc máy hát, giọng nữ khàn khàn chậm rãi vang vọng khắp gian phòng ấm áp. Bị Lệ Dung kéo đến ngồi xuống bên bàn ăn giống như hiến vật quý, nhìn thấy đồ ăn bày đầy bàn, Kiều Kha lại nhịn không được mà kinh ngạc. "Không biết em thích ăn gì cho nên tùy tiện chuẩn bị, chúc mừng em nhận được vai diễn." Thịt lát rưới dầu nóng, cá hố kho, tôm chiên, gà xào ớt, cá vược hấp, thịt chua ngọt, cháo tôm sò điệp. (dreamhouse2255) "Những thứ này đều do anh chuẩn bị?" Không có sơn hào hải vị lại đều là những món mà Kiều Kha yêu thích, hình như là mấy ngày trước bữa nào hắn cũng ăn cơm Tây, ngán đến nỗi suýt chút nữa đã nôn ói, miệng lẩm nhẩm tên mấy món ăn, chính là mấy món này, không ngờ rằng Lệ Dung nghe xong lại cố ý làm cho hắn. "Khụ...... Tôi chỉ bảo người ta làm thôi, hiện tại vẫn đang học tập, lần sau sẽ làm cho em ăn." Nhìn thấy thiếu niên mở to hai mắt nhìn, ánh mắt tràn ngập sùng bái, tuy rằng Lệ Dung rất muốn gật đầu nhưng anh chỉ biết làm cơm Tây, đối với đồ Trung thì trước mắt anh vẫn đang trong giai đoạn nhập môn. Lệ Dung tắt đèn, nguồn sáng duy nhất trong phòng chỉ còn lại ngọn nến. Người đàn ông trưởng thành tao nhã ngồi bên cạnh Kiều Kha thỉnh thoảng gắp cho hắn ít rau, bóc tôm, tựa như một quý ông lịch thiệp. Kiều Kha ngồi bên bàn, chân tay hơi luống cuống. Lệ Dung đối xử với hắn có hơi tốt thái quá...... ngày thường không chỉ tự mình xuống bếp mà còn giúp hắn dọn phòng, chuẩn bị quần áo. Lệ Dung không thích mời người giúp việc, công tác vệ sinh trong nhà đều do chính anh làm, trừ khi là bận họp ở công ty hoặc là tham gia tiệc rượu thương nghiệp, nếu không thì một ngày ba bữa đều mua đồ về tự nấu ăn. Những điểm nay hoàn toàn không giống với một vị tổng tài bá đạo trong tưởng tượng của Kiều Kha. Cái khác thì thôi đi, chỉ tính riêng việc vào bếp thôi cũng đủ khiến Kiều Kha kinh ngạc...... dù sao hắn chính là một sát thủ phòng bếp, chỉ biết nấu mỗi mì ăn liền. Lúc trước khi còn sống chung với Tề Mộc Thanh, hai người từng cãi nhau không ít lần về vấn đề này. Kiều Kha không phải chưa từng học, nhưng hắn chính là sát thủ nhà bếp bẩm sinh, mỗi một lần tiến vào nhà bếp chính là một lần chế tạo hiện trường tai nạn. Tề Mộc Thanh lại là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, trông cậy vào việc gã nấu cơm chính là chuyện không tưởng. Hai người sống chung lâu như vậy, nếu không phải đi ăn ngoài thì chính là gọi đồ về. (dreamhouse2255) "Không phải mọi người đều nói rằng, muốn nắm bắt được một người thì trước tiên phải tóm được dạ dày của hắn hay sao? Kiều xinh đẹp như vậy, tôi đương nhiên muốn giành được Kiều về bên mình." Ngay khi Kiều Kha không nhịn được mà đặt ra nghi vấn của bản thân, Lệ Dung trả lời như vậy. Biểu cảm của người đàn ông còn mang theo nét trêu chọc, Kiều Kha vỗ vỗ mặt:"Đừng gọi tôi là Kiều, nghe giống như con gái vậy!" "Ừm." Lệ Dung ngừng một chốc, khi ngẩng đầu lên thì khóe miệng cũng cong lên: "Bối? Bối Bối?" Kiều Kha: "... Xin hãy gọi thẳng tên tôi, cảm ơn." Nhìn thấy thiếu niên hơi tức giận, Lệ Dung cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, duỗi tay chọc chọc cái mặt bánh bao bởi vì giận dữ mà phồng lên của hắn, tiếp đó bị đối phương trừng lại thì cười ha ha. Kiều Kha yếu ớt quan sát anh. Sau khi hơi thân quen hơn, người này cứ thích đùa giỡn hắn, thực sự coi hắn thành một con thỏ trắng nhỏ hay sao? Được rồi, bây giờ hắn cũng chẳng khác một con thỏ trắng nhỏ là bao. (dreamhouse2255) Kiều Kha nghiến chặt răng, trong lòng nảy sinh toan tính. Rồi sẽ có một ngày cho anh đẹp mặt! Sau khi ăn uống xong, Kiều Kha cực kỳ tự giác giúp đỡ thu dọn bát đũa, bởi vì đồ ăn thật sự rất nhiều, Kiều Kha sợ ăn không hết sẽ lãng phí, gần như là không ăn cơm mà chỉ ăn đồ ăn. Bên trong phòng bếp có máy rửa chén, tuy rằng Lệ Dung không thích có người lạ ra vào nhà, nhưng cũng không muốn tự mình làm việc nhà. Sau khi thiết lập chương trình xong, Lệ Dung lấy hai quả táo từ trong tủ lạnh, ra rửa sạch cắt miếng xong bưng ra ngoài. "Kiều Bối, lại đây ăn hoa quả." Hôn lên khóe miệng của hắn một cái, Lệ Dung kéo thiếu niên đang mệt rã rời nằm trên sô pha dậy: "Mới vừa ăn no, không nên ngủ ngay, sẽ bị trướng bụng." "Tôi no lắm rồi, ăn không vô nữa." Hai cánh tay Kiều Kha yếu ớt quàng quanh cổ Lệ Dung, thiếu niên mười tám tuổi còn chưa cao đến đâu. Hắn dậy thì muộn, phải chờ tới sáu tháng cuối năm của năm sau chiều cao mới có thể bứt phá, nháy mắt nhảy vào hàng ngũ chân dài 1m85. Hiện giờ, hắn còn lùn hơn Lệ Dung nửa cái đầu, thân hình lại gầy yếu, Lệ Dung chỉ cần dùng một tay ôm lấy thắt lưng hắn là có thể bế hắn đứng dậy. "Nếu không muốn ăn, vậy thì vận động nào." (dreamhouse2255) Lệ Dung ghé sát và tai hắn nói chuyện, khí nóng phun ra trêu chọc vành tai Kiều Du run run lên. Thiếu niên trong lồng ngực thực sự rất gầy, Lệ Dung vẫn muốn hắn có thể ăn nhiều hơn chút nữa, mấy ngày nay làm rất nhiều món sở trường của bản thân, nhưng hình như tạo ra tác dụng ngược. Đối phương càng ngày ăn càng ít, Lệ Dung quan sát thật lâu mới phát hiện ra, hắn không quen ăn cơm Tây. Nhưng mà đứa nhỏ lại không dám nói, khi ăn cơm còn bày ra vẻ mặt vui vẻ, nếu không phải Lệ Dung cẩn thận, quả thực đã bị hắn lừa gạt. Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của người đàn ông, thân thể bị đối phương ôm vào trong lòng, dưới chân đi theo từng bước của Lệ Dung, bọn họ chậm rãi khiêu vũ theo điệu nhạc trong phòng khách. Loại bước nhảy đơn giản như thế này Kiều Kha đương nhiên biết, tốt xấu gì hắn cũng từng nổi đình nổi đám, không hề sợ bất cứ trường hợp xã giao nào. Nhưng mà lúc này hắn cũng không thể khoe ra bước nhảy tinh xảo nhất của mình, chỉ có thể làm bộ như người mới học, chân tay vụng về bấu víu vào đối phương, giống như là đang được ôm ấp yêu thương. Hai tay hắn ôm lấy thắt lưng của Lệ Dung, dùng mánh khóe vờ như không thấy nên mới chạm phải, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cột sống anh, khi cảm nhận được cơ thể của đối phương run rẩy, lại cố ý giẫm lên chân anh đánh gãy sự mờ ám. "Thật xin lỗi." Kiều Kha vốn định nhân cơ hội này để chấm dứt màn khiêu vũ của hai người, thế nhưng hiển nhiên là Lệ Dung không nghĩ như thế. "Không sao, tôi nói rồi, trước mắt tôi, em vĩnh viễn không cần phải nói xin lỗi." Anh kéo thiếu niên lại, vẻ mặt vô cùng cưng chiều. (dreamhouse2255) Kiều Kha cười cực kỳ ngọt ngào, cực kỳ đáng yêu. Hắn kiễng chân dùng hai tay ôm lấy cổ Lệ Dung, sau đó vùi đầu vào lồng ngực đối phương, bày ra bộ dáng không muốn rời xa. Lệ Dung ôm thắt lưng hắn, cằm gác lên vai Kiều Kha, bọn họ ôm ấp nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương. Đôi mắt Lệ Dung có màu nâu nhạt, tuy rằng bề ngoài không khiến người ta phải kinh diễm giống như Kiều Kha nhưng cũng anh tuấn tiêu sái, bộ phận đẹp nhất chính là đôi mắt này của anh, trong suốt thấu triệt xinh đẹp, giống như một viên hổ phách rơi trong khe suối. Đẹp nhưng lại không quá mức sắc bén, giống như khí chất của anh, ấm áp dịu dàng, tựa như không hề có tính công kích. Nhưng nếu bởi vậy mà xem thường anh thì sẽ gặp rắc rối lớn, bất kỳ một người nào từng đối đầu với Lệ Dung cũng có thể nói cho bạn, anh có thể đáng sợ đến mức nào. Anh giống như là một người thợ săn lão luyện nhất, thăm dò, đặt bẫy, thu hoạch, mỗi một bước đều dày công tính toán, thế mà anh còn có thêm một lớp ngụy trang ôn hòa tao nhã, đủ để khiến con mồi chủ động đi vào cạm bẫy của mình. Mà anh, chỉ cần hưởng thụ hết thảy là được rồi. Lệ Dung ôm thiếu niên trong lồng ngực, từ từ cong khóe môi. (dreamhouse2255)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]