Đạo Vô Tình đã tan, tu vi đã hủy? Ngôn Khanh đứng giữa không trung, ánh mắt bàng hoàng, y ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tạ Thức Y. Nhưng Tạ Thức Y đang đối mặt với Hoài Minh Tử, không chừa thời gian trả lời y. Hoài Minh Tử áp chế ý thức của chủ nhân thân xác, lão nghiến răng: "Đệ tử đứng đầu tông Vong Tình? Minh chủ Tiên minh? Tạ Ứng? Quả là chuyện hiếm có trên đời, đường đường là Minh chủ Tiên minh, mà trăm năm trước lại hạ mình xông vào thành Thập Phương của ta một thân một mình. Ta nên khen ngươi liều lĩnh hay là nặng tình đây nhỉ." Kiếm Bất Hối dần dần hội tụ trên đầu ngón tay Tạ Thức Y. Cầm thanh trường kiếm trắng tuyết như có thể thanh tẩy toàn bộ yêu quái trên đời, hắn ngước mắt, con ngươi xanh thẳm và giá rét, sắc mặt lạnh băng. Nhận ra sự chênh lệch giữa tu vi của lão và Tạ Thức Y, Hoài Minh Tử chấn động trong khoảnh khắc. Kiếp trước lão trọng thương trong chính tay Tạ Thức Y, chẳng ngờ trăm năm sau hồi sinh mà kẻ địch đầu tiên gặp phải vẫn lại là hắn. Tiếng cười từ châu Tử Kim truyền tới như lửa nóng thổi bùng lên hận thù nơi lão, thúc giục lão tấn công Tạ Thức Y bằng mọi giá. "Tạ Ứng, có bao giờ nhà ngươi nghĩ đến một ngày lại chết trong tay ma chủng chưa?" Áp lực truyền đến từ kỳ hóa thần dạt dào và mãnh liệt như thủy triều. Thế đối đầu giữa hai tu sĩ kỳ đỉnh hóa thần duy nhất đương thời như thể đang nghiền nát đất trời, khiến ngũ hành xoay chuyển. Đất đai run rẩy, kiếm ý xanh băng xé toạc không gian và lần lượt phá hủy những kim, mộc, thủy, hỏa mà Hoài Minh Tử có thể lợi dụng. Trong cơn bão táp biến hóa khôn lường, mũi kiếm của Tạ Thức Y đâm thẳng vào lồng ngực Hoài Minh Tử. Kiếm Bất Hối là thần khí, để nó chạm vào dù chỉ một chút thôi cũng đã đủ tạo nên ác mộng. Hoài Minh Tử biến sắc. Áo ngoài thoắt động, lão quát to một tiếng rồi bày trận pháp ngay khoảng không gian bên dưới Tạ Thức Y. Công pháp của một tu sĩ tu tới hóa thần sẽ thiên biến vạn hóa, có thể kéo một sợi tóc mà hại đến toàn thân. Dây leo trồi lên từ mặt đất, toan bám vào vạt áo Tạ Thức Y thì bị kiếm Bất Hối lạnh lùng chém đứt. Nhưng dây leo sinh trưởng vô tận, cuối cùng kiềm hãm Tạ Thức Y tại không gian ba thước. Hoài Minh Tử cười gằn: "Tạ Ứng, ta sẽ không tái phạm sai lầm khinh thường ngươi đời trước." Một luồng gió lốc xanh đen xuất hiện từ trang phục rộng lớn của Hoài Minh Tử rồi ngày một trở nên lớn mạnh. Cuồng phong kéo theo sét tím và ánh lửa cuộn trào khí thế hủy diệt đất trời, bóp méo thời gian không gian và bổ nhào về phía Tạ Thức Y. "Tạ Thức Y!" Không có thời gian hoảng hốt, Ngôn Khanh quệt máu lên trang sách vàng, trang sách chớp mắt đã tan rã. Nôn nóng, y vội khinh công đến cứu Tạ Thức Y. Nhận thấy hành động của y, Tần Trường Hi nổi giận: "Ngươi định làm gì?!" Đoạn gã lập tức ra tay ngăn cản Ngôn Khanh nhằm tránh cho y gây thêm rắc rối. Hoài Minh Tử nghe giọng Ngôn Khanh cũng cười lạnh, vung tay, mượn trận pháp Tu La đạo của Bách Tư. Một sợi xích giữa không trung loáng cái kéo dài, chặn cứng Ngôn Khanh, ngăn y đến gần. Tần Trường Hi đứng đằng sau Ngôn Khanh, áo đen lồng lộng, quạt xếp trong tay hóa thành những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Ngôn Khanh. Ngôn Khanh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hiện giờ y và Tạ Thức Y phải đối phó với cùng lúc Hoài Minh Tử, Tần Trường Hi, và Bách Tư. Một kẻ đỉnh hóa thần, một giữa động hư, và một đầu động hư. Mà bản thân Ngôn Khanh lúc này chỉ mới đến kỳ đầu nguyên anh. Ánh mắt đẫm máu, y nghiến mạnh hàm răng. Lần đầu y thấy hối hận vì lần lữa việc tu hành, nếu chăm chỉ, không có chuyện y bị Tần Trường Hi ngáng đường. Tần Trường Hi khoan thai nói: "Yên Khanh, ngươi cần gì phải tốn công vô ích." Tần Trường Hi đắc ý: "Mà ta cũng lấy làm thắc mắc, sao Tạ Ứng lại thích một tên rác rưởi mới kỳ nguyên anh như ngươi nhỉ?" "Ha ha ha ha nào thì đạo Vô Tình, nào thì tâm Lưu Ly, cuối cùng lại chết bởi một chữ tình. Quả là đáng châm chọc." Gã cười đầy ẩn ý: "Nhưng cũng phải cảm ơn ngươi. Không có ngươi cản đường thì bọn ta giết Tạ Ứng làm sao được." Ngôn Khanh vẫn cắn răng kiềm chế. Song khi nhận ra gã đến sát gần mình thì y lại định thần sau giây đầu sửng sốt. Nghe lời gã nói, Ngôn Khanh cười nhẹ: "Trẻ người non dạ." Tần Trường Hi quả nhiên còn quá ngây thơ. Ngôn Khanh khó lòng xử lí Tần Trường Hi là do khoảng cách, nào ngờ gã lại thoải mái đến gần y. Ngừng công kích Hoài Minh Tử, Ngôn Khanh xoay người bóp cổ Tần Trường Hi. "!" Tần Trường Hi sững người. Thái độ khinh thường kẻ địch tu vi kém hơn làm gã không đề phòng Ngôn Khanh áp sát, càng không ngờ rằng mình sẽ bị đối phương bóp cổ. Nổi giận, gã điều động tu vi hòng đánh gục Ngôn Khanh. Ai ngờ một sợi tóc lạnh như băng bất thình lình quấn quanh cổ gã, mà lại như siết sâu vào linh hồn của gã. Sợi tóc thắt nhẹ, gã đã đau đến không thiết sống, tinh thần tan vỡ, không thể ngưng tụ linh lực. Tần Trường Hi thảng thốt: "Ngươi... ngươi..." Ngôn Khanh mỉm cười. Chàng thiếu niên luôn trưng ra bộ dáng ngả ngớn bất cần, hôm nay lại để lộ răng nanh nhuốm máu. Tần Trường Hi tái mặt trước khí chất đáng sợ của đối phương. Lưng rỉ mồ hôi, quạt xếp trong tay rơi xuống đất. "Ngươi cảm ơn ta làm gì, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng." Ngôn Khanh thủ thỉ, "Cảm ơn ngươi tự cống nạp thân mình. Tần Trường Hi, giao vật dẫn của thuật ngự yểm nhà họ Tần ra đây." Tần Trường Hi trừng mắt, cơn giận vì bị xúc phạm bừng bừng trên nét mặt. Sát khí tràn trề trong ánh mắt Ngôn Khanh, y mỉm cười: "Ngươi biết ở thành Thập Phương, kết quả của kẻ dám trái lệnh ta là gì không Tần Trường Hi?" Thành Thập Phương? Tần Trường Hi ngẩn ra, dường như đến tận lúc này gã mới hoàn hồn từ niềm sung sướng khi sắp hạ gục Tạ Ứng. Một gáo nước lạnh dội tỉnh lý trí gã, gã giật mình liên kết những chuyện mà bản thân không để ý trước kia. Đạo Vô Tình của Tạ Thức Y bị hủy ở thành Thập Phương. Tạ Thức Y bảo vệ người này từng li từng tí. Lúc gã bước vào, Yên Khanh đang nói chuyện cùng Hoài Minh Tử. Tia sét đánh ngang tai, thịnh nộ trong mắt Tần Trường Hi dần chuyển thành kinh sợ. "Ngươi..." Bên kia, nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ, Hoài Minh Tử cười lạnh: "Ngôn Khanh, ngươi cho rằng vật dẫn của gã có tác dụng với ta?" Lão cười gàn dở: "Cái còi đấy đã bị ta phá hủy từ lâu rồi." "Còi bị hủy?"
Ngôn Khanh lạnh lùng nhìn Tần Trường Hi. "Vậy xem ra ngươi chẳng còn gì hữu dụng." Ngôn Khanh nói khẽ khàng. Hồn ti cũng theo đó siết chặt từng chút. Ngôn Khanh hành động dứt khoát, không thừa lời, toan giết chết gã. Cái chết cận kề, Tần Trường Hi bỗng hét lên: "Không! Yên Khanh, ngươi không thể giết ta!" Gã run lẩy bẩy: "Ta có thể truyền tin với nhà họ Tần, ta có thể giúp ngươi khống chế Hoài Minh Tử." Ngôn Khanh hờ hững: "Bí cảnh Đinh Lan bày trận đá Phục Hy bên ngoài, ngươi hoàn toàn không thể truyền tin tức. Ngươi đang nói dối ta." Lời nói dối bị vạch trần, Tần Trường Hi nhễ nhại mồ hôi lạnh. Hồn ti cắt rời ba hồn bảy vía, cảm giác này đau đớn và tuyệt vọng hơn hình phạt lăng trì. Linh hồn tổn thương làm gã hét lên đau đớn, và rồi không thể không giao nộp biện pháp cứu mạng cuối cùng: "Ngươi cởi mặt nạ ta xuống, cởi mặt nạ ta xuống, họ sẽ sửa lệnh!" Ngôn Khanh: "Hm?" Tần Trường Hi: "Mặt nạ của nhà họ Tần gắn liền với hồn đăng. Tháo mặt nạ xuống chứng minh ta đang gặp nguy hiểm, họ sẽ lệnh cho Hoài Minh Tử đến cứu ta trước." Cụp mắt, Ngôn Khanh thẳng tay tháo mặt nạ của Tần Trường Hi. Sát khí lóe lên trong ánh mắt, Tần Trường Hi toan phản kích nhưng lại lập tức bị Ngôn Khanh tung chưởng đánh bay vào giữa đầm lầy đen. Tần Trường Hi hộc máu. Đầm lầy đen như mọc ra vô số cánh tay kéo gã xuống đáy đầm. Nước đen văng lên mặt gã, ngoại hình xuất chúng với mắt sáng mày kiếm của gã trở nên dữ tợn bất thường. Một sợi tóc đen quấn quanh cổ Tần Trường Hi, đây là sợi xích cầm tù thần hồn gã. Ngôn Khanh bẻ vỡ mặt nạ trong tay. Quả nhiên, ngay sau đó, một tiếng cười rít chói tai vang khắp bí cảnh Đinh Lan. Châu Tử Kim không thể nhắm mắt làm ngơ trước cái chết của Tần Trường Hi. Không biết tình hình trong bí cảnh, họ cho rằng Tạ Ứng bắt Tần Trường Hi hòng kéo dài thời gian sau khi thua trận đối kháng. Mệnh lệnh lần nữa vang lên. "Cứu Tần Trường Hi rồi hẵng giết Tạ Ứng." Hoài Minh Tử giận đến bật cười, dùng trận pháp lão nghiên cứu ra để đối phó với lão, thú vị, quả là thú vị. Tiếng cười lởn vởn trong đầu buộc lão phải lao đi cứu gã rác rưởi trong đầm lầy đen. Hoài Minh Tử căm hận, nhưng lão bị hạ chú, không thể đối đầu với toàn nhà họ Tần. Áo đen thoắt biến, lão đưa tay kéo Tần Trường Hi khỏi đầm lầy. Ngôn Khanh thừa dịp vọt vào giữa lốc xoáy điên cuồng của lão. Hoài Minh Tử không giết được y, nhưng giết Hoài Minh Tử với y bây giờ cũng không thực tế. Hoài Minh Tử không ngu xuẩn như Tần Trường Hi mà để y tiến lại gần. Hoài Minh Tử vốn cho rằng Ngôn Khanh sẽ tranh thủ ra tay với lão, ai biết y lại chọn xông vào cơn lốc và cứu Tạ Thức Y. Ngạc nhiên, lão phá lên cười đắc ý: "Ngôn Khanh, không ngờ ngươi yêu hắn đến vậy. Vậy thì chết cùng nhau đi, làm một đôi uyên ương bỏ mạng dưới hoàng tuyền!" Trận lốc xoáy ngũ hành của tu sĩ trên đỉnh hóa thần không dễ phá giải với cả Ngôn Khanh và Tạ Thức Y. Ngôn Khanh có thể dễ dàng phá hủy linh lực của Hoài Minh Tử, đó là nguồn dẫn chủ yếu để duy trì trận pháp. Tuy nhiên trong hoàn cảnh sấm sét đùng đoàng, linh khí đất trời nổi lên cuồn cuộn thế này thì cũng khó tìm ra được nơi lão cất giấu linh lực cho trận pháp. Tìm thấy Tạ Thức Y, Ngôn Khanh vội vàng bước tới. "Tạ Thức Y, ngươi không sao chứ?!" Nhờ tu vi mạnh, Tạ Thức Y sẽ không bị sấm sét và cây mây độc gây thương tích. Song Ngôn Khanh vẫn lao vào không hề nghĩ ngợi sau khi biết hắn phải tu hành lại từ đầu. Hủy đạo tái tu, thì chắc chắn đan điền còn vết nứt. Trong khi đó luồng linh khí cháy bỏng và hỗn loạn từ cơn lốc ngũ hành Hoài Minh Tử tạo ra lại cố tình thấm qua kinh mạch, rồi công kích đan điền của hắn. Tạ Thức Y bị kìm chân ở đây sẽ lành ít dữ nhiều. Ngoài pháp trận cuồng phong, sau khi cứu Tần Trường Hi, nhìn hồn ti trên cổ gã, Hoài Minh Tử cũng không dám chạm bừa mà chỉ cười khinh miệt: "Nhà họ Tần cử một tên ngu xuẩn như ngươi đến điều khiển ta à? Không ngờ ngươi lại dám đến gần Ngôn Khanh, đúng là một thằng đần." Tần Trường Hi ôm cổ, ánh mắt còn sợ hãi. Bấy giờ gã đã hoàn toàn chắc chắn về thân phận của Ngôn Khanh qua lời Hoài Minh Tử. Có lẽ nhà họ Tần là thế lực ở Thượng Trùng Thiên hiểu Ma vực rõ nhất. Ngoại trừ Hoài Minh Tử ra thì gã biết thành Thập Phương vẫn luôn có một Thiếu thành chủ- một kẻ mà ngay đến các Thành chủ bách thành cũng giữ kín như bưng. Quả là chuyện tiếu lâm. ... Gã một mực cho rằng Ngôn Khanh là điểm yếu của Tạ Thức Y. Để rồi nay gã mới hiểu ánh mắt của Kính Như Ngọc ngày đó. Một kẻ như Tạ Ứng sao có thể phơi bày nhược điểm của mình ra trước mặt mọi người. Phải rồi, với tính cách của Tạ Ứng, người hắn thích sao có thể là kẻ để bọn họ lợi dụng dễ dàng... Sai một li suýt thì bỏ mạng. Hoài Minh Tử đang nhìn chằm chằm hai người trong lốc xoáy, sắc mặt âm u. Ngôn Khanh giỏi phá trận, Tạ Thức Y tu vi cao, chúng sẽ không mắc kẹt lâu. Sau dăm ba chiêu giao chiến với Tạ Ứng, sát khí của Hoài Minh Tử đã vơi dần. Lão không thể nán lại Thượng Trùng Thiên lâu. Tranh đấu với Tạ Thức Y có thể dẫn tới tình huống lưỡng bại câu thương, mà điều này không có lợi gì cho lão. Hoài Minh Tử không muốn tốn thời gian ở nơi này, cho lão thêm ít thì giờ, chắc chắn lão có thể phá giải thuật ngự yểm chết tiệt trên người. Nhà họ Tần. Ha ha. Hoài Minh Tử nhìn Tần Trường Hi, kìm nén lòng căm hận, mỉm cười: "Hôm nay chúng ta khó mà giết được Tạ Ứng." Cho rằng gia tộc mình đã hoàn toàn thao túng được Hoài Minh Tử, Tần Trường Hi rít lên: "Không! Ngươi phải giết y ngay hôm nay! Ngươi phải giết cả Tạ Ứng lẫn Yên Khanh! Phải, giết chết Yên Khanh!" Nỗi sợ đối với Ngôn Khanh và Tạ Thức Y đã che khuất lý trí gã, nếu không thể giết hai người này thì ngày rời khỏi đây sẽ chính là ngày giỗ của gã. "Tạ Ứng ở điện Tiêu Ngọc hàng năm, hành tung khó dò. Bí cảnh Đinh Lan hôm nay là thời cơ tốt nhất để giết y!" Hoài Minh Tử chỉ muốn giết quách gã đần này đi, nhưng vẫn giả vờ lưỡng lự: "Thiếu chủ nói sai rồi, ta vừa sống lại, tu vi chưa hồi phục hoàn toàn trong thân xác này. Để giết được Tạ Ứng thì ắt phải trả giá lớn, đến lúc đấy cả hai chúng ta đều khó có khả năng ra ngoài được." Con ngươi chuyển động, Tần Trường Hi vừa ho sù sụ vừa nhìn Hoài Minh Tử. Ánh mắt khô cằn và thối rữa hướng lên người gã của Hoài Minh Tử đã hủy diệt sự tỉnh táo cuối cùng của Tần Trường Hi.
Kính Như Ngọc cũng nhìn gã bằng ánh mắt đấy. Tất cả bọn chúng đều nhìn gã bằng ánh mắt đấy. Cổ họng gã còn quấn hồn ti, đừng nói đến việc sử dụng linh lực, ngay cả cử động thôi cũng đã tiêu hao toàn bộ sức gã. Gã vùng vẫy bằng cả tay lẫn chân, áo quần đẫm nước. Bốn bức tượng đồng thau không ngừng tuôn ào ào chất lỏng, nước đen đã dâng cao trên mặt đất ngoài rãnh sâu. Nghiến răng, gã trầy trật lội nước lại gần chiếc mặt nạ đã bị Ngôn Khanh phá vỡ, run rẩy nhặt nó lên và ghép hai mảnh vỡ vào nhau. Căm giận che mờ mắt gã, gã cắn đầu lưỡi, nhỏ máu lên vết nứt mặt nạ. Gã không thể truyền tin cho châu Tử Kim. Nhưng giọt máu ấy đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, giờ đây, gã muốn nhà họ Tần giết chết Tạ Ứng bằng mọi giá, dù cho có phải phá hủy lá bài Hoài Minh Tử. Hoài Minh Tử lạnh lùng nhìn gã, tiếng còi thứ ba vang lên khắp toàn bí cảnh Đinh Lan ngay sau đó. Hoài Minh Tử cũng nhận được mệnh lệnh cuối cùng. [Trận Chích Hỏa Huyền Âm] Năm chữ thốt ra, Hoài Minh Tử chấn động. Thịnh nộ bức lão xông tới bóp cổ Tần Trường Hi. Lão hổn hển, hận thù cuồn cuộn chảy trong con mắt: "Muốn ta chết chung với Tạ Ứng? Họ Tần, họ Tần, các ngươi quả là lớn mật!!!" Kiếp trước lão chắc chắn mình sẽ chết nên mới tự cho nổ linh hồn, bày trận Chích Hỏa Huyền Âm nhằm kéo Ngôn Khanh cùng chết. Kiếp này lão chưa hề bị đẩy đến bước đường cùng như vậy. Lão không muốn chết! Sớm muộn gì lão cũng phải lột da lóc xương lũ khốn kiếp nhà họ Tần! Hai mắt Tần Trường Hi lồi ra, tia máu vỡ ra trong mắt, khoảnh khắc gã cận kề cái chết thì Hoài Minh Tử lại bỗng gầm lên rồi thả lỏng tay. Tiếng còi mỗi lúc một vang, mỗi lúc một thêm đinh tai nhức óc. Nó hành hạ linh hồn lão, giày xéo linh hồn lão. Không biết châu Tử Kim đã dùng thứ gì mà Hoài Minh Tử lại loáng thoáng cảm nhận được cơn lạnh tê rần. "Không... không!" Mỉa mai thay, luồng khí lạnh này, lão đã từng cảm nhận được từ Ngôn Khanh. Tu sĩ hóa thần có năng lực cảm ứng với đất trời. Lần đầu cảm nhận được khí lạnh ấy từ Ngôn Khanh, lão đã sởn cả gai ốc. Một cơn lạnh quỷ quái, độc ác, điên cuồng, đẫm máu. Nó mang đến nỗi sợ huyền bí như xuất phát từ Thần, từ một thứ gì đó ở tận thời viễn cổ. Giờ đây, một lần nữa, lão lại cảm nhận được nó trong tiếng cười xa xăm. Cuối cùng Ngôn Khanh cũng phá trận và kéo Tạ Thức Y ra ngoài. Đứng giữa cuồng phong ngũ hành, Tạ Thức Y chỉ im lặng nhìn Ngôn Khanh, không nhúc nhích. Bước ra, đập vào mắt hai người là một Hoài Minh Tử điên cuồng và méo mó. Người lão tỏa ra thứ mùi quen thuộc. Tái mặt, Ngôn Khanh đứng sững. Hoài Minh Tử đang tự kích nổ thần hồn? Sao có thể? Nhà họ Tần đã dùng cái gì để thao túng Hoài Minh Tử tự sát?! Nhận thấy tay y lạnh lẽo, nhưng Tạ Thức Y lại rủ rỉ bên tai y: "Kiếp trước ngươi chết thế này sao?" Ngôn Khanh giật mình quay đầu, đối diện với đôi mắt của Tạ Thức Y. Tạ Thức Y chưa từng lên tiếng từ sau khi Hoài Minh Tử sống lại. Hắn bàng quan đứng nhìn mọi chuyện, có lẽ hắn đang đợi một câu trả lời, cũng có thể hắn đang chờ thời cơ đến. Để rồi nay, đôi mắt trong và lạnh của hắn yên tĩnh nhìn y, dường như hết thảy bão táp mưa sa bên ngoài không liên quan đến họ. Xem nhẹ gió giục mây vần, hắn chỉ nhìn y. Rồi hắn cất lời, bình tĩnh, rõ ràng, mà nhẹ dịu: "Ngươi lừa ta phải không Ngôn Khanh. Yểm của ngươi không lây từ Hoài Minh Tử." "Biển ý thức của ngươi đã có yểm trước khi ngươi rơi xuống thành Thập Phương. Trước kia ta vẫn cho rằng ngươi là yểm, là vật tà ma định chiếm cứ cơ thể ta." Tạ Thức Y lẩm bẩm: "Thì ra, ngươi là người." Bờ môi Ngôn Khanh khẽ run rẩy. Tiếp tục nhẹ nhàng cười, Tạ Thức Y lẩm nhẩm: "Vậy thì ngươi biến thành ma chủng từ bao giờ vậy Ngôn Khanh. Hoặc phải hỏi, lần đầu tiên ngươi bị yểm đoạt quyền kiểm soát cơ thể là khi nào." Tạ Thức Y chậm rãi nhắm mắt. Từ giây phút Hoài Minh Tử nói ra sự thật, tất cả tơ vò đều được gỡ rối. "Ta đoán, là ở biển Thương Vọng." Ngôn Khanh từng hỏi hắn, phải chăng kẻ sở hữu tâm lưu ly chưa bao giờ đoán sai điều gì. Hắn trả lời, không, hắn từng đoán sai rất nhiều chuyện. Tỷ như hắn từng tưởng Ngôn Khanh thích mình. Hắn từng đoán ý nghĩa của từng chi tiết. Tiếng tim đập trước cửa sổ đầy hoa mơ, thứ tình cảm ban sơ dần nảy nở. Trong bóng tối, những ngón tay run run, luồng hơi thở nhẹ nhàng. Cái mập mờ chỉ cách một lớp giấy mỏng, chỉ chờ ngày lành tháng tốt là nước chảy thành sông. Kết quả ở biển Thương Vọng, hắn phát hiện mình sai. Thì ra Ngôn Khanh không thích hắn. Hai trăm năm trước, sa chân vào lưới tình ẩn mình trong lớp sương mù dày đặc, hắn cẩn thận suy tính, hòng mượn những chi tiết đó đây mà chắp vá ra chân tướng về "lưỡng tình tương duyệt". Chẳng ngờ sương mù tan đi, hắn mới thấy bờ bên kia sự thật là một con nhện mắt xanh đang hả hê nhìn con mồi lọt lưới, tự kết thành nhộng, tự đào hố chôn mình. Bài học sâu sắc và tuyệt vọng này khiến suốt hai trăm năm sau, hắn không dám gán tình yêu lên mỗi một lời nói hay hành động của Ngôn Khanh. Dù sơ hở có tràn trề, hắn cũng không dám bình tĩnh phân tích, không dám tin vào chính tâm lưu ly của mình. Bây giờ, chân tướng năm xưa lộ diện. Tạ Thức Y cười trào phúng, sắc mặt vẫn lạnh tanh, ánh trăng hắt lên mặt hắn một màu trắng lạnh. Rồi hắn nói nhẹ nhàng: "Ngôn Khanh, giờ ta bỗng cảm giác rằng, có lẽ ban đầu ta thật sự đoán không sai." Rung động là thật, mập mờ là thật. Ngươi thích ta, cũng là thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]