Chương trước
Chương sau
Tuy nhiên, lần này Ngôn Khanh đã không có hứng xem kịch vở tình yêu lâm li bi đát của bọn họ.
Võ đài nhường họ.
Y chỉ xin lấy đàn Dao Quang.
Bí cảnh Đinh Lan là đất nuôi độc vật của một vị Thái thượng trưởng lão trong môn Phù Hoa.
Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí bước vào, chớp mắt đã thấy mình đứng giữa núi rừng.
Bốn bề được bao quanh bởi những ngọn cây cao sừng sững, những bộ rễ khổng lồ và chắc nịch, cành cây tua tủa, hoa lá sum sê. Ngẩng đầu, y lập tức đối mặt trực tiếp với dăm ba con rắn độc sặc sỡ.
Đã là đất dưỡng độc vật thì đám rắn này không thể hiền lành.
Bất chợt, rắn trên cây nhảy bổ xuống người y. Ngôn Khanh vô cùng bình thản, dây dỏ quanh tay hóa thành lưỡi đao và dễ dàng phanh thây lũ rắn.
Máu đỏ đổ rào như mưa rơi ra từ đống xác.
Lấy làm ghét bỏ, Ngôn Khanh lập tức bước đi nhanh để tránh trận mưa máu kinh khủng này.
Cặp mắt đỏ tròn vo của Bất Đắc Chí liếc qua, thấy đủ loại côn trùng chi chít trong rừng, nó liền lẩm bẩm: "Đâu ra mà nhiều sâu bọ ghê thế. Thế này thì ra kiểu ngoài kiểu gì?"
Ngôn Khanh bình tĩnh nói: "Bí cảnh kiểu này thường đặt cửa ra ở vùng trung tâm, nơi tập trung nhiều linh lực nhất."
Bất Đắc Chí: "Trung tâm ở đâu nhỉ?"
Ngôn Khanh cười biếng nhác: "Chắc là hướng bắc."
Độc xà độc trùng chăng kín khoảnh rừng, sương mù kết hợp với cây lá cành phủ ngợp tầm mắt. Ở giữa một nơi như vậy, Ngôn Khanh lại di chuyển nhẹ nhàng như mặt đất bằng không chướng ngại vật.
Ngôn Khanh vừa mới xuống núi thì đã đột ngột nghe được một tiếng thét chói tai.
"Cứu! Cứu ta với!" Y quay đầu, chỉ thấy một cậu trai trẻ mặc đạo bào màu vàng ngà đỏ, tay cầm bảng bát quái, nước mắt ròng ròng. Nhìn thấy Ngôn Khanh, cậu trai này chạy nhào về phía y như thể người chết đuối vớ được cọng rơm: "Đạo hữu hu hu hu hu đạo hữu cứu ta với!"
Ngôn Khanh: "?" Thế rồi, cậu chàng lạ mặt càng đến gần thì Ngôn Khanh càng thấy rõ hơn vật sau lưng hắn.
Một bầy ong độc lúc nhúc bay sát phía sau.
... Rốt cuộc hắn đi đâu mà chọc phải tổ ong vò vẽ thế hả???
Ngôn Khanh chỉ thẳng kiếm gỗ, ngăn cho đối phương lại gần.
Chàng trai áo vàng vội vã dừng chân trước mũi kiếm, đoạn giơ hai tay lên và hốt hoảng la to: "Đạo hữu cứu ta! Ta là đệ tử của lầu Chiêm Tinh, ta là Quân Như Tinh! Ta biết xem bói biết đường còn biết phá trận! Đạo hữu cứu ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn đạo hữu!"
Lầu Chiêm Tinh? Sau khi quan sát đối phương từ trên xuống dưới, Ngôn Khanh dời kiếm và chém vài nhát tùy ý vào không trung. Hơi lạnh phả ra từ bản thân kiếm gỗ chớp mắt đã hóa thành trường phong đẩy lùi bầy ong độc.
Quân Như Tinh thấy bầy ong đã lui thì lập tức quỳ xuống một cách không còn gì là khí khái, tay áo lau mồ hôi không ngừng: "Đa tạ đạo hữu, ta suýt thì sợ chết khiếp."
Ngôn Khanh cũng ngồi xổm xuống và tò mò hỏi: "Đạo hữu không phải nguyên anh hậu kỳ à? Sao còn sợ đám côn trùng này chứ?"
Quân Như Tinh ngẩng đầu mà nước mắt rưng rưng, nghe đến đây hắn lại lấy làm tức tối: "Ta khổ lắm đạo hữu ạ. Trước khi tham gia ta không hề hay biết đại hội Thanh Vân được sắp đặt thêm một vòng tỷ thí nữa. Mà ta thì từ bé đến lớn đều chỉ tu hành tại tông môn, đấu với các sư huynh sư tỷ là chủ yếu, nào được trải qua thực chiến bao giờ. Quan trọng là ta sợ sâu bọ nữa..." Quân Như Tinh tự thấy mình xui xẻo phát khóc: "Ai ngờ bí cảnh này vốn là đất nuôi trùng."
Ngôn Khanh bật cười.
Do cũng khá hứng thú với lầu Chiêm Tinh nên Ngôn Khanh đề nghị: "Đã vậy thì đạo hữu đi cùng ta đi."
Không ngờ lời cầu cứu ngẫu nhiên lại giúp mình móc nổi được một quan hệ đáng giá, Quân Như Tinh mừng chảy nước mắt: "Vâng vâng vâng, đa tạ đạo hữu." Hắn xốc tinh thần rồi đứng lên. Chẳng qua sau khi thấy rõ tu vi của Ngôn Khanh thì nụ cười lại cứng đờ trên mặt hắn, cặp mắt hắn cũng trợn trừng: "Khoan đã, nguyên anh sơ kỳ..." Tầm mắt rơi lên khuôn mặt rực rỡ của Ngôn Khanh, hắn bắt đầu hoảng hốt: "Ngươi... ngươi là Yên Khanh tông Vong Tình à?"
Ngôn Khanh: "Òa, không ngờ đạo hữu lại nhận ra ta, chúng ta quả là có duyên có phận đấy."
Quân Như Tinh: "..."
Kinh hãi qua đi, Quân Như Tinh lại vui vẻ làm một tay tùy tùng của Ngôn Khanh.
Lúc này, nhìn chiếc la bàn bát quái trong tay hắn, Ngôn Khanh tiếp tục hiếu kỳ: "Đạo hữu, có phải đệ tử lầu Chiêm Tinh ai nấy đều rành thuật bói toán không?"
Quân Như Tinh lấy làm chột dạ: "Không thể nói là rành, chỉ có thể coi là hiểu đại khái. Yên đạo hữu đừng thấy tên tông chúng ta là Chiêm Tinh mà nghĩ ngợi nhiều, thực chất ra, đệ tử tông ta vẫn lấy tu hành làm chính yếu. Suy cho cùng thì mệnh trời đâu phải thứ một người có thể dễ dàng dòm ngó chứ. Lầu Chiêm Tinh chỉ có một người có thể xứng với từ 'rành' của đạo hữu, ấy là tông chủ của chúng ta."
Quân Như Tinh than thở: "Có điều một đệ tử quèn như ta nào lấy đâu ra cơ hội gặp mặt tông chủ một lần. Chưa nói đâu xa đến tông chủ, ngay cả thái thượng trưởng lão cả đời ta còn chẳng có cơ may gặp được ấy chứ." Dứt lời Quân Như Tinh đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng ở đài Vạn Tượng ngày ấy, để rồi lại im lặng trong ngượng ngùng.

Ngôn Khanh hỏi: "Tông chủ tông đạo hữu xem bói chuẩn xác lắm hả?"
Quân Như Tinh đáp: "Dĩ nhiên rồi. Tông chủ các đời trước của lầu Chiêm Tinh cũng cao siêu. Đạo hữu biết phần thưởng của đại hội Thanh Vân lần trước là gì không?"
Ngôn Khanh: "Là gì vậy?"
Quân Như Tinh trả lời: "Là Mệnh hồn thư mà tông chủ đời trước nữa nữa của phái ta sáng tạo ra trước khi qua đời và sau khi lần dò thiên mệnh."
Chà? Thật hay giả đấy?
Ngôn Khanh buồn cười hỏi: "Nếu Mệnh hồn thư phi phàm đến vậy thì sao tông đạo hữu lại chịu đem ra cho người khác thế?"
Quân Như Tinh nghẹn họng một giây rồi ỉu xìu nói: "Vì Mệnh hồn thư dù mạnh nhưng tác dụng lại rất... tầm phào."
Ngôn Khanh liền hỏi: "Nó dùng để làm gì?"
Quân Như Tinh thở dài: "Dùng để xem hung-cát của một người."
Ngôn Khanh suýt thì phá lên cười: "Chậc. Vậy là báu vật cuối cùng tông chủ các người sáng tạo ra trước khi cưỡi hạc về trời, chỉ dùng để đong đếm hung cát của một người à?"
Vật này đâu chỉ vô bổ bình thường, mà phải gọi là đỉnh cao của xàm luôn ấy chứ.
Nguyên cớ là vì đệ tử Cửu đại tông đều đã có hồn đăng, sống hay chết, xem hồn đăng là biết. Chưa kể tu sĩ đại thừa có thể cưỡi mây bay nghìn dặm chỉ trong chớp mắt, nên có khó gì đâu nếu muốn xem an nguy của một người.
Quân Như Tinh tiếp tục kêu than: "Đúng vậy. Mà tác dụng vô bổ là vẫn đỡ đấy, đây để dùng được Mệnh hồn thư thì tu sĩ phải dùng cả đến máu từ tim. Ừm... lúc tạo ra nó, tông chủ chúng ta đã là tu sĩ hóa thần, nên người sử dụng cũng phải là tu sĩ hóa thần mới dùng được."
Ngôn Khanh: "... Hóa thần??"
Quân Như Tinh: "... Phải."
Hắn càng nói càng chột dạ.
Trong khi Ngôn Khanh thì khoái trá tột cùng.
Điều kiện sử dụng của thứ đồ này quả là tàn nhẫn. Chẳng trách lầu Chiêm Tinh đem đi cho chẳng lưu luyến tí nào.
Tu sĩ hóa thần duy nhất của lầu Chiêm Tinh là tông chủ, đoán chừng chính bản thân vị này cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng đến Mệnh hồn thư, nên mới thoải mái cống ra làm phần thưởng.
Máu từ tim là cội nguồn của linh khí bên trong cơ thể, động đến nó sẽ gây hao tổn tinh thần và thể chất. Máu từ tim của một tu sĩ tu đến kỳ hóa thần thì lại càng ẩn chứa biết bao năm tu hành.
Lại nói, tu sĩ hóa thần trên Thượng Trùng Thiên, nếu không phải tông chủ cửu tông thì sẽ là gia chủ ba nhà. Toàn những vị quyền cao chức trọng.
Ai lại tự nguyện lấy máu từ tim chỉ để xem hung-cát của một người?
Ngôn Khanh mỉm cười, nói mà như than: "Chà, vậy thì ta hiểu rồi."
Hiểu tại sao Tạ Thức Y lại bảo đã quên mất nó. Một thứ đồ vô dụng như thế thì vào tay y, y cũng sẽ ném ngay.
Dẫu có chột dạ thì cũng là đệ tử của lầu Chiêm Tinh, nên Quân Như Tinh không thể để Ngôn Khanh tiếp tục có giọng điệu nhạo báng tông mình.
Hắn vội bổ sung: "Mệnh hồn thư nghe thì vô dụng thế thôi, chứ xét kỹ thì nó lợi hại lắm! Có lẽ nó là tiên khí duy nhất trên đời có thể theo dõi khắp cửu trùng thiên, bao gồm cả phía bên kia biển Thương Vọng nữa!"
Ngôn Khanh gật đầu: "Toàn bộ cửu trùng thiên? Vậy quả đúng là lợi hại." Đây không phải lời nói dối.
Quân Như Tinh thầm thở phào, nói: "Tính ra cũng khéo. May sao Tiên Tôn Độ Vi lại chính là người đoạt vị trí đầu bảng Thanh Vân lần trước. Nếu không, người khác có giành được Mệnh hồn thư thì cũng có khả năng không bao giờ dùng được, để rồi Mệnh hồn thư vĩnh viễn bị cất xó."
Ngôn Khanh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi tốt bụng nhắc hắn: "Đạo hữu có nghĩ đến trường hợp Tạ Ứng cũng không dùng đến nó không? Thế là nó vẫn bị bỏ xó."
Quân Như Tinh: "..."
Quân Như Tinh im bặt, lòng còn bận khóc lóc thay cho Mệnh hồn thư.
Không được!
Danh tiếng của lầu Chiêm Tinh không thể cứ thế bị hủy hoại trong tay mình được!
Lúc xuống núi, Quân Như Tinh tiếp tục phát huy quyết tâm muốn chấn chỉnh cái nhìn của Ngôn Khanh về lầu Chiêm Tinh của mình: "Tông chủ các đời của chúng ta rất phi phàm... Ngoại trừ Mệnh hồn thư ra thì họ còn đạt được thành tựu trên những phương diện khác nữa."

Ngôn Khanh hỏi: "Tông đạo hữu giỏi xem bói như vậy thì liệu đã từng nghĩ đến chuyện bói xem một người có yểm hay không chưa?"
Quân Như Tinh tái mặt hồi lâu mới hoàn hồn.
"Đạo hữu đừng đùa chứ, yểm đâu phải thứ có thể bói mà ra."
"Chúng ta chỉ có thể tính ra họa phúc, cát hung trong tương lai một người."
Đang đi dở thì hắn đột nhiên nói nhỏ với Ngôn Khanh: "Đạo hữu này, ta nghe sư huynh sư tỷ trong tông môn từng nhắc đến chuyện này... Mấy trăm năm trước, môn chủ tiền nhiệm của môn Phù Hoa đã đến tìm tông chủ tiền nhiệm của chúng ta, để xin một lần xem số."
Ngôn Khanh: "Môn chủ tiền nhiệm của môn Phù Hoa?"
Quân Như Tinh rụt rè nhìn ngó xung quanh. Sau khi xác nhận không có người, lại nghĩ bí cảnh lần này diễn ra với sự bảo mật tuyệt đối, hắn mới thầm thì: "Phải. Là xem cho hai cô con gái."
Ngôn Khanh: "Xem cụ thể cái gì?"
Quân Như Tinh ngượng ngùng: "Cụ thể thì ta cũng không rõ."
Ngôn Khanh thầm nghĩ, rốt cuộc ngươi biết được những gì mà toàn đi nhử người khác thế.
Ngôn Khanh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, bèn dắt đối phương về với chủ đề ban đầu: "Nhưng Quân đạo hữu này, chung quy là đạo hữu đã làm gì để mà lại động đến bầy ong kia vậy?"
Quân Như Tinh nói: "... Ta... ta thấy mấy con chiếu dạ huỳnh bên mé đá nên định bắt. Ai ngờ lại làm rơi mất tổ ong."
Ngôn Khanh hỏi: "Chiếu dạ huỳnh là gì?"
Quân Như Tinh hơi kinh ngạc: "Đạo hữu không biết chiếu dạ huỳnh à? Ta tưởng đạo hữu sẽ tìm hiểu về bí cảnh Đinh Lan trước khi vào chứ."
Sau khi môn Phù Hoa tuyên bố quy tắc đại hội Thanh Vân thì ai nấy đều sẽ đi tìm hiểu ít nhiều về bí cảnh Đinh Lan, do đó đều biết nơi đây có chiếu dạ huỳnh.
Đây là một loại độc trùng cực hiếm ở Thượng Trùng Thiên. Dùng chiếu dạ huỳnh làm thuốc có thể trị hàn, xua độc, tôi rèn kinh mạch. Bởi vậy nên những người đặt chân được đến đây ắt sẽ không muốn tay không ra về, mà sẽ truy tìm chiếu dạ huỳnh bên cạnh việc làm nhiệm vụ tỷ thí.
Quân Như Tinh nói vẻ cẩn thận: "Giờ chúng ta xuống núi rồi, hình như đây là đáy vực đấy, cũng chính là nơi chiếu dạ huỳnh sinh sống... Yên huynh có muốn... cùng đi bắt ít chiếu dạ huỳnh không?"
*
Kính Như Ngọc không nhúng tay vào vòng hai đại hội Thanh Vân.
Các trưởng lão cửu tông đang nghỉ ngơi trên các ngọn núi riêng biệt cũng mắt điếc tai ngơ. Tạ Ứng đã đưa ra yêu cầu không can thiệp, thì không ai dám để lộ thái độ dò xét bí cảnh của mình.
Điện Tuyền Cơ.
Kính Như Ngọc bình tĩnh nói: "Năm trăm người đều đã tiến vào, Tần tam công tử. Giờ ngươi có thể nói cho ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì rồi chứ."
Tần Trường Hi cười khách khí. Gã đã được cha căn dặn vô số lần về tính cách của môn chủ môn Phù Hoa trước khi đến châu Nam Trạch. Vì vậy nên gã không dám tỏ vẻ thâm sâu, chỉ nói: "Thưa môn chủ, Trường Hi muốn thử một lần."
Kính Như Ngọc: "Thử?"
Tần Trường Hi đáp: "Phải. Vụ việc Tử Tiêu ngày trước, chỉ cần lấy máu làm phù là có thể điều khiển được ma chủng phượng hoàng. Nhưng lần này Trường Hi muốn khống chế yểm trong cơ thể một vị tiền bối kỳ đỉnh hóa thần đã chết."
Sắc mặt chùng xuống và trở nên lạnh băng, Kính Như Ngọc bỗng ngước mắt: "Kỳ đỉnh hóa thần?"
Tần Trường Hi nói: "Đúng vậy. Hẳn môn chủ từng nghe nói đến trận hỏa hoạn ở thành Thập Phương dưới Ma vực tầm trăm năm về trước."
Kính Như Ngọc là môn chủ, lại là tu sĩ hóa thần, hiển nhiên sẽ hiểu biết về Ma vực nhiều hơn các tu sĩ bình thường khác. Có điều Ma vực và Thượng Trùng Thiên xưa nay nước sông không phạm nước giếng. Cổng ra của Ma vực nằm ở điện Tiêu Ngọc luôn được kiểm soát nghiêm ngặt, kẻ bên trong không thể ra, mà người của Thượng Trùng Thiên bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm tiến vào qua biển Thương Vọng.
Kính Như Ngọc nhướn mày: "Thành Thập Phương?"
Tần Trường Hi mỉm cười: "Chính xác. Mấy năm trước, người tộc ta đã đến Ma vực, tìm được phế tích thành Thập Phương, đồng thời tìm được cả... yểm trong cơ thể Hoài Minh Tử- thành chủ thành Thập Phương trong phế tích."
Kính Như Ngọc nhìn gã chằm chằm, không ngạc nhiên, không mừng rỡ, chỉ nói: "Hỏa hoạn ở thành Thập Phương là do Tạ Ứng gây ra. Hắn sở hữu kiếm Bất Hối xuất thân từ Nam Đẩu thần tôn- là thần khí thượng cổ. Ngươi cho rằng hắn sẽ để yểm trong cơ thể Hoài Minh Tử tồn tại sau khi giết chết lão ta à?"
Tần Trường Hi mỉm cười: "Có lẽ Tạ Ứng bị trọng thương nên chưa kịp xử lý. Suy cho cùng y cũng ở Ma vực- nơi có thể khiến người ta bỏ mạng vào bất cứ giây nào- một thân một mình."
Kính Như Ngọc không đáp.
Tần Trường Hi biết ả đa nghi nhưng không giải thích thêm, mà thong thả nói: "Yểm trong người ma chủng từ kỳ đại thừa trở lên có thể sống độc lập, dù cho ma chủng đã chết. Tuy nhiên nó chỉ là một vũng lầy đen. Mà trong thuật ngự yểm có một mục bàn về cách đánh thức thứ 'yểm' này."
"Trường Hi muốn biến bí cảnh Đinh Lan thành một đàn tế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.