Tịch Triêu Vân sửng sốt: "Cố nhân?" 
Từ này nói hời hợt cũng đúng, mà nói sâu đậm cũng chẳng sai. 
Nhưng Tịch Triêu Vân nghĩ mãi không ra vì sao một người lạnh nhạt như Độ Vi lại bỗng có một cố nhân như thế. 
Lúc ở nhân gian Độ Vi đã không còn gì, ngay cả con đường Xuân Thủy Đào Hoa cũng là bản thân hắn tự mình bước qua. Một kẻ bị chúng bạn xa lánh, một kẻ vốn dĩ đã độc hành, sau khi đến Thượng Trùng Thiên, hắn lại càng thêm xa cách. Đỉnh Ngọc Thanh trống trải đìu hiu chỉ có cánh chim là có thể đến gần. Nếu nói họ quen nhau trong một lần Độ Vi ra ngoài thưởng ngoạn thì nghe cũng không hợp lý lắm, bởi Độ Vi lạnh lòng, hắn sẽ hoàn toàn không để ý đến chuyện và người không quan trọng. 
Vậy cố nhân này đến từ đâu? 
Tịch Triêu Vân lại nhìn Ngôn Khanh, lần này ánh mắt chân thành của nàng xen lẫn cả kinh ngạc, nàng không nhịn được hỏi: 
"Tiểu công tử, ngươi và Độ Vi quen biết từ xưa kia sao? Từ bao giờ thế?" 
Ngôn Khanh thầm nghĩ: Quen biết từ rất rất rất lâu rồi. 
Từ khi toàn thiên hạ không có ai biết đến Tạ Thức Y cả. 
Nhưng đối mặt với Tịch Triêu Vân, Ngôn Khanh im lặng chốc lát, cuối cùng đuôi mắt cong lên, mỉm cười đáp: "Chỉ mới cách đây không lâu, trưởng lão, Tiên Tôn Độ Vi và ta hẳn được coi là mới gặp mà như đã thân quen." 
Mới gặp mà như đã thân quen, có lẽ cũng có thể coi là cố nhân nhỉ. 
Tịch Triêu Vân vẫn còn định hỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/917802/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.