Trên mái nhà giữa đêm hè của năm bảy tuổi, có giọng thiếu niên đè nén lửa giận vang lên. 
---- "Tạ Thức Y, ta nhìn được, ta dẫn đường cho ngươi." 
Bây giờ dây đỏ rối bù, hoa đào, ánh nến, côn trùng ngân nga. 
Chớp mắt đã như cả một đời xa cách. 
Tạ Thức Y dần dần buông lỏng cổ tay y. 
Mà Ngôn Khanh thì vẫn còn to gan nói thêm một câu với giọng ngậm cười: "Tiên Tôn, giờ ngươi phân biệt được trái phải rồi chứ?" 
Tạ Thức Y nói: "Người ban đầu không phân rõ trái phải là ngươi." 
Ngôn Khanh không nổi giận, hồi bảy tuổi bọn họ đã cãi nhau chút chuyện cỏn con này suốt tận một năm trời, giờ lại xung đột thì đúng là vô nghĩa. 
Nhìn ánh mắt phủ sương của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh bỗng nhớ ra: "Chờ chút, ta kiếm cho ngươi miếng vải trắng che mắt." 
Tạ Thức Y hờ hững hỏi: "Ngươi không ngủ được sao?" 
Lúc này Ngôn Khanh mới sực nhớ ra, Tạ Thức Y đặc biệt mở gian phòng này cho mình ngủ: "Tạm thời chưa buồn ngủ lắm." 
Tạ Thức Y chạm lên mi mắt mình, rồi lại thờ ơ: "Ngôn Khanh, ngươi bây giờ mới đạt tu vi kỳ luyện khí. Chặng đường từ đây dến châu Nam Trạch ngày mai, là chặng đường nghìn vạn dặm." 
"..." 
Ngôn Khanh xin cảm ơn hắn không lúc nào không nhắc lại chuyện tu vi của mình. 
Vốn dĩ Ngôn Khanh cũng không coi khôi phục tu vi là chuyện gấp. 
Bởi y vừa có hồn ti, vừa quen dùng các loại phù chú và trận pháp, chỉ cần không cố tình tự sát thì hoành hành toàn bộ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/917798/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.