Bạch Tiêu Tiêu: "..." 
Câu nói của Ngôn Khanh làm cậu ta đứng sững như trời trồng, cơ thể mỏng manh run lên bần bật, khóe mắt ngấn lệ trông đến là thương. 
Cảm giác như lưỡi mình xoắn lại, Bạch Tiêu Tiêu cất tiếng nhẹ nhàng: "Ta..." 
Thiên Xu đau đầu: "Thế này rốt cuộc là sao." 
Ngôn Khanh xách Bất Đắc Chí ngủ dưới đất lên rồi cười nói: "Tiểu sư đệ sẽ giải thích cho mọi người. Ta mệt rồi, ở đây nhiều người quá, ta tìm phòng ngủ trước đây." 
Với tu vi tầng ba luyện khí hiện giờ thì Ngôn Khanh cơ bản chẳng khác người thường. 
Mọi người chỉ đành trơ mắt nhìn y rời đi. 
Nhìn một kẻ phong thái ưu nhã trời sinh với áo xanh tóc mực, điểm xuyết sợi dây mảnh đỏ rủ xuống từ cổ tay. Giữa đèn đuốc ngời ngời, cầm cánh chim trên tay, y cụp mắt liếc nhìn Bạch Tiêu Tiêu vẻ nhiều hàm ý. 
Ánh mắt của y khiến Bạch Tiêu Tiêu cứng đờ. 
Ra ngoài rồi Ngôn Khanh lập tức thả tay. 
Bất Đắc Chí bay lên vai y: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ngủ mà còn định đi đâu?" 
Phía ngoài đã tối, trăng sáng treo cao, đại trận lồng chim bao lấy phái Hồi Xuân hắt màu xanh băng xuống thảm hoa đào vỡ vụn lấp đầy nền đất, làm chúng óng ánh những sắc màu rét lạnh. 
Người của Tiên minh trấn thủ bốn phía. Y phục của họ là một mảng đen tuyền, chỉ có chút màu đỏ nhạt trên sợi chỉ thêu viền hoa sen bên vạt áo. Như thể binh khí cuồng gϊếŧ chóc, họ ẩn mình vào bóng đêm trong dáng vệ lạnh lùng và cao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thoi-tien-ton-con-nien-thieu/244193/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.