Chương trước
Chương sau
Khi Kim Minh tìm thấy chị mình dưới sự giúp đỡ của Ngôn Khanh, Kim Ngữ Nhi đã bị đày đọa đến mức không ra hình người. Tinh thần không ổn định, trên người toàn vết bầm xanh tím, nàng co mình trong góc và không thể nói nổi một câu trọn vẹn.
Kim Minh đỏ mắt nhào tới: "Chị, chị, là ta, ta là Kim Minh đây. Chị mau tỉnh lại đi chị!" Cậu ta gọi chị hết lần này đến lần khác, hai mắt trợn trừng. Khi sự thật bị phơi bày, cậu ta mới biết hành động đi tìm công lý của mình hoang đường làm sao.
Kim Minh run rẩy, nước mắt ướt nhòa, cậu ta nức nở: "Súc sinh, súc sinh, một lũ súc sinh!"
Nỗi đau xót lấn chiếm tâm trí khiến cậu ta không thấy vẻ mặt quái dị và diện mạo kỳ lạ của Kim Ngữ Nhi bấy giờ. Sau đó cậu ta chợt thấy cổ đau nhói.
Kim Ngữ Nhi cắn phập lên cổ cậu ta, mùi máu tanh xộc lên mũi trong khoảnh khắc.
Kim Minh cứng đờ, ngẩng đầu một cách khó tin. Mà Kim Ngữ Nhi sau khi thả cậu ta ra thì bắt đầu liếm máu và cười khờ dại. Mắt nàng lấp lóe màu xanh lục, nàng nhìn em trai một cách xa lạ và tham lam – xa lạ là bởi hoàn toàn chẳng nhận ra, tham lam là vì thèm khát máu thịt.
Kim Minh tái mặt.
Ngôn Khanh tiến lên nhắc nhở: "Tránh xa ả ra, bây giờ ả không còn là chị ngươi mà đã là một con quái vật bị yểm chiếm cơ thể."
Nhưng Kim Minh không tin, dù cổ bị cắn rách thì cậu ta vẫn chực trào nước mắt, không muốn chấp nhận sự thật này khi nhìn khuôn mặt thân thuộc của Kim Ngữ Nhi.
Kim Minh lẩm bẩm: "Không, chị ấy không phải quái vật. Chị ta cả đời làm việc thiện, sao mà là quái vật được." Cậu ta ôm chặt Kim Ngữ Nhi, nhớ đến những tháng ngày chị gái đứng chắn trước mặt mình, bây giờ mình cũng sẽ bảo vệ chị. Mắt cậu ta ngày một đỏ thẫm, cậu ta u mê không tỉnh ngộ: "Chị ta không phải quái vật! Không phải ma chủng! Chắc chắn có kẻ đã hại chị ấy!"
Ngôn Khanh không thể hiện cảm xúc gì.
Nhìn Kim Minh, Kim Ngữ Nhi đang nghĩ xem liệu lần này mình có thể cắn vỡ sọ đối phương không. Đúng lúc nàng cất tiếng cười quái dị, Ngôn Khanh dùng chỉ đỏ chặn nàng.
Kim Ngữ Nhi hét lên, cặp mắt xanh lục gườm gườm Ngôn Khanh với vẻ sợ sệt, thân mình run bần bật, nàng trốn sau lưng Kim Minh.
Kim Minh giận dữ: "Yên Khanh! Ngươi làm cái gì vậy?! Thả chị ta ra!"
Ngôn Khanh bình thản đáp: "Ta bỏ nàng ta ra thì ngươi sẽ người phải chết."
Kim Minh thở dốc: "Không, chị ta sẽ không hại ta..." Ngôn Khanh cười khẩy, bỏ ngoài tai những tiếng hết "sẽ không" lại đến "không thể nào" cảm tính ấy.
Y giật hồn ti, chỉ thoáng chốc đã trói cả Kim Minh cùng một lượt.
Ngôn Khanh lạnh lùng nhìn hai người họ: "Ta dẫn ngươi vào không phải để ngươi đoàn tụ với chị ngươi, mà là vì ta cần thông tin từ miệng chị ngươi."
Nét mặt của y làm Kim Minh phẫn nộ, máu nóng bốc lên đầu, cậu ta cười gằn: "Phải, ngươi chưa bao giờ muốn giúp ta. Thật ra ngươi không khác gì lũ người ở đài Tiên Nhân cả, ngươi cũng xem thường chúng ta, cũng không nhìn nhận chúng ta như một con người."
Ngôn Khanh mân mê sợi chỉ đỏ trong tay, im lặng.
Kim Minh như thú trong lồng, cậu ta chất vấn: "Ngươi trông như làm việc chính nghĩa nhưng thực tế lại không hề muốn giúp đỡ thành Chướng, ngươi chỉ muốn trả thù kẻ thù của ngươi trên Thượng Trùng Thiên."
"Ta biết trong mắt ngươi ta là một thằng đần. Chị ta muốn ăn thịt ta mà ta vẫn bao che cho chị ấy." Một giọt nước mắt lăn dài trên má Kim Minh: "Nhưng sao các ngươi hiểu được."
"Ngươi là người của Thượng Trùng Thiên, nơi ai nấy đều cao quý, ma chủng mà chúng ta hằng sợ hãi không mảy may gây ảnh hưởng tới các ngươi. Các ngươi chỉ là kẻ qua đường xa rời trần tục, đứng trên cao nhìn chúng ta giãy giụa, nhìn chúng ta diễn trò hề."
"Chỉ vì chúng ta là người phàm, mệnh chúng ta khổ, nên chúng ta làm gì cũng nực cười trong mắt các ngươi."
Chỉ đỏ quấn lên đầu ngón tay, Ngôn Khanh xụ miệng. Ảo thật, vấn đề quan trọng thế này không đem đi hỏi Tạ Thức Y – kẻ lạnh nhạt chân chính, mà lại hỏi Thiếu thành chủ hiếm được một bữa làm việc thiện như mình.
Ngôn Khanh ngồi quỳ một chân xuống đất, chấm nhẹ lên đầu Kim Ngữ Nhi, giúp nàng ta tạm thời tỉnh táo. Y nói: "Ta bảo ta là người Thượng Trùng Thiên bao giờ? Chưa kể mấy chuyện ngươi đang làm cũng chẳng phải hiếm gặp trên Thượng Trùng Thiên."
Vì tình thân, tình yêu, tình bạn mà bao che cho ma chủng, hành vi nuôi cáo trong nhà kiểu này ai làm mà chẳng nực cười và hoang đường cơ chứ, nào đâu liên quan đến địa vị và tu vi. Suy cho cùng, tình cảm sâu nặng của người liên quan chỉ là tai họa trong mắt kẻ có tính mạng bị uy hiếp.
Ngôn Khanh nói: "Chị ngươi không sống được bao lâu."
Kim Minh ngẩng phắt đầu: "Cái gì?"
Ngôn Khanh nói: "Nàng ta bị chuốc thuốc."
Dưỡng yểm bằng thuốc và tà công phải trả giá bằng sinh mệnh.
Từ khi đến thành Chướng, Ngôn Khanh đã gặp rất nhiều người.
Thuở thiếu thời ở thành Chướng, y chưa từng cảm nhận được lòng tốt từ mọi người nơi đây, cho nên bản thân y vẫn luôn lạnh lùng và bàng quan với tất cả sự việc.
Y ghét hành động của nhà họ Tần, ghét cách chúng lợi dụng trẻ con và phụ nữ, ghét thái độ coi rẻ mạng sống của chúng.
Nhưng tại tòa thành thấm đẫm tội ác này, liệu có ai là kẻ hoàn toàn vô tội? Những người đàn ông đàn bà đến từ ngoại thành đã mất tích kia, ngay cả Kim Minh còn hiểu họ sống chết không rõ thì sao dân thành Chướng lại không hay cho được. Chính họ chọn phớt lờ, chọn dung túng, thậm chí là nối giáo cho giặc. Ma chủng tu tà công hợp hoan xong sẽ nghiện tình dục, dục vọng bất tận, chúng biến những người ngoại thành mất tích thành công cụ giải phóng dục vọng cho mình.
Ngôn Khanh cúi đầu nhìn Kim Ngữ Nhi, im lặng.
Không thể cứu chữa. Đã bị yểm ký sinh thì không còn đường thoát, hễ nhiễm mầm độc là ắt không phải người. Sai lầm năm xưa của Thần Phật chín tầng trời đã kéo dài mười nghìn năm, chưa tìm được hồi kết.
Kim Minh yên lặng rất lâu, cuối cùng mới như bừng tỉnh, nói với Ngôn Khanh: "Xin lỗi."
Ngôn Khanh mặc kệ cậu ta. Kim Ngữ Nhi có khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi nhờ hồn ti. Thời gian tỉnh táo khá đứt quãng, trong lúc đấy nàng chỉ để ý đến Kim Minh.
Có Kim Minh truyền lời, Ngôn Khanh biết được chuyện cần biết từ miệng Kim Ngữ Nhi.
Chùa Tứ Bách Bát Thập là nơi dùng để lấy yểm sống khỏi cơ thể người phàm bằng tà công. Qua tiếng nói rời rạc của Kim Ngữ Nhi, Ngôn Khanh bắt đầu biết thêm vài chi tiết. Ban đầu buồng giam được xây với mục đích tránh quân do thám của đài Tiên Nhân. Dần dà theo sự phản bội của môn Phù Hoa và tông Lưu Quang, nhiều đài Tiên Nhân đều bị nhà họ Tần thâu tóm được.
Sau khi Kim Ngữ chỉ hướng đến hồ nước thánh, Ngôn Khanh rời đi thẳng.
Phía sau truyền tới tiếng khóc nghẹn ngào của hai chị em bọn họ.
Tiếng khóc làm Ngôn Khanh ngơ ngẩn chốc lát, cuộc đối thoại với Kim Minh khiến y vô thức nghĩ ngợi nhiều. Y chợt nói: "Yêu Yêu này, có phải trong mắt nhiều người ở Thượng Trùng Thiên, việc ngươi phản bội tông môn để theo ta là một sai lầm rất nực cười không? Minh chủ Tiên minh vì yêu mà bất chấp, bao che cho ma chủng."
Tạ Thức Y không bận tâm, hờ hững nói: "Có lẽ là vậy."
Ngôn Khanh yên lặng, hồi lâu nắm tay Tạ Thức Y: "Yêu Yêu, ta đã hứa sau này sẽ không giấu ngươi chuyện gì, nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một việc, được chứ?"
Tạ Thức Y: "Ừ?"
Ngôn Khanh nhấn mạnh: "Tạ Thức Y, hứa với ta không bao giờ được hi sinh mạng sống vì bất kỳ ai, dù là ta đi nữa."
Cái kết tử vong của Tạ Thức Y trong "Tình yểm" luôn là cái dằm trong lòng Ngôn Khanh.
Tạ Thức Y bình tĩnh hỏi: "Vì sao?"
Ngôn Khanh đứng trong bóng tối, ngẩn ngơ nhìn hắn, chốc lát sau mới cười nói: "Thật ra mong muốn lớn nhất của ta là ngươi có thể sống một cuộc đời nở mày nở mặt, Tạ Thức Y."
Cuối cùng y cũng nói thành lời nguyện vọng ẩn sâu vào những đêm trường năm ấy.
"Một trăm năm dưới Ma vực, lần nào Ma thần dụ dỗ ta giết người ta cũng sẽ nghĩ ngươi sống thế nào trên Thượng Trùng Thiên."
"Ta nghĩ, một người tài năng và thông minh như ngươi nhất định phải được mọi người kính trọng, phải sống giữa ánh hào quang."
"Một người xuất sắc như ngươi sẽ được sư phụ cưng chiều, được bạn bè quý mến. Ngươi sẽ nằm trong những câu chuyện kể của dân gian, sẽ được làm tất cả những gì bản thân mong muốn. Mỗi lần nghĩ đến đây ta lại ép mình không được điên. Ta sợ nhỡ một ngày chúng ta gặp mặt, ta điên điên dại dại, không ra dạng người, mà ngươi lại tinh thuần, sạch sẽ, không nhiễm bụi trần."
"Ta không muốn nhếch nhác và mặc cảm trước mặt ngươi."
Trong vô số những đêm trường thao thức, ngồi trên xương trắng, y phóng tầm mắt về phía xa xa không điểm dừng, mượn sự tưởng niệm cố nhân để giữ vững tỉnh táo, không đắm chìm vào giết hại. Tưởng niệm người thân yêu dù lạnh lùng tàn nhẫn nhưng vẫn luôn đem lại lòng can đảm cho mình.
Ngôn Khanh lẩm bẩm: "Ngươi không thể sống chỉ vì một người, ngươi sẽ có thầy, có bạn, có những người mến mộ ngươi, cũng sẽ có con đường mà cả đời ngươi theo đuổi."
Y nắm tay Tạ Thức Y, ánh mắt thoáng hắt lên ánh đỏ lạnh lẽo, không biết là nói với hắn hay tự nhủ với mình.
"Ta sẽ không cho phép, cũng không dễ dàng tha thứ cho ngươi nếu ngươi sa đọa chỉ vì một người, dù là vì ta cũng không được. Con đường Xuân Thủy Đào Hoa năm ấy, ngươi đi qua một lần là đủ."
Tạ Thức Y lắng nghe lời Ngôn Khanh nói, khẽ cười, cuối cùng cất giọng trầm và nhẹ: "Thi thoảng ta sẽ nghĩ, rốt cuộc giữa chúng ta ai mới là người điên hơn."
Ngôn Khanh ngẩn ra: "Cái gì?"
Tạ Thức Y: "Ngươi nói ta sẽ có thầy, có bạn, có con đường ta theo đuổi, vậy ngươi thì sao? Ngươi có cái gì?"
Ngôn Khanh mím môi, rụt tay về như bị giật.
Ánh mắt của Tạ Thức Y yên lặng và dịu dàng, song Ngôn Khanh lại cảm giác ánh mắt ấy như lưỡi dao ngọc, nó dịu dàng mà sắc lạnh, xuyên thấu linh hồn của y
Nụ cười nhạt dần trên môi, Ngôn Khanh bắt đầu hối hận, sao tự dưng mình lại nói chuyện này với hắn.
Chẳng qua Tạ Thức Y đã cầm tay y, trước đấy hắn muốn Ngôn Khanh hứa hẹn không bao giờ giấu giếm điều gì là bởi nhận ra sự nôn nóng của y.
Nếu không diệt trừ Ma thần thì có lẽ cả đời Ngôn Khanh đều không được giải thoát.

Chắc hẳn bản thân Ngôn Khanh cũng không phát hiện ra, từ lâu, y đã vô thức dựng lên một bức tường ngăn cách hết thảy mọi thứ bên ngoài, dẫu có là thiện hay ác ý. Y đã tự cho rằng mình bị Ma thần kéo sa lầy, nên không còn hy vọng sống hiên ngang dưới ánh mặt trời thêm nữa.
Tạ Thức Y: "Ta đã nói rồi, Ngôn Khanh, những điều ngươi giấu vì muốn tốt cho ta sẽ không bao giờ đem đến kết quả mà ngươi mong muốn." Giọng hắn bình tĩnh, "Ngươi đã thật sự cho rằng ta sống theo ý ngươi thì sẽ rất hạnh phúc."
Ngôn Khanh run nhẹ.
Tạ Thức Y khẽ cười, nói: "Ngươi không muốn ta đi lại con đường Xuân Thủy Đào Hoa, nhưng Ngôn Khanh, chẳng phải chính ngươi cũng là người biết rõ nhất lúc ấy ta đang nghĩ cái gì à?"
Ngôn Khanh im lặng. Phải, Tạ Thức Y chưa bao giờ để ý đến chuyện này.
Đối mặt với hàng vạn kẻ đang phán xét hắn trên đường, hắn không nhục nhã, cũng không căm hận, hắn chỉ... cần một cây dù.
Tạ Thức Y nói: "Khi ấy ta chỉ cần một cây dù."
Tạ Thức Y nói: "Mà bây giờ, ta chỉ cần ngươi."
Ngôn Khanh ngơ ngẩn nhìn hắn, tay siết chặt, cuối cùng thở dài, khẽ bật cười. Y đã hiểu sâu sắc hơn rằng Tạ Thức Y là một kẻ mà bất luận xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ giữ lý trí điên cuồng trong tỉnh táo.
Ngôn Khanh tạm thời bỏ qua cảm xúc hiện tại.
Đến hồ nước thánh, Ngôn Khanh thấy Liễu Dĩ Nhụy. Nàng ta đứng cạnh một cậu thiếu niên khoác áo vàng ngả đỏ. Cậu bé này có ngoại hình tương tự với Liễu Dĩ Nhụy, nét mặt khổ sở, đang đôi co điều gì đấy với nàng ta. Hồ nước thánh là một hồ máu, cậu thiếu niên mặc phong phanh, tay cầm nhành hoa mơ. Nghe Liễu Dĩ Nhụy bảo muốn dẫn mình đi, cậu ta để lộ nỗi mệt mỏi lâu ngày.
"Chị, chúng ta không đi được." Liễu Cảnh An nhìn chị gái, cầm tay chị, đôi môi trắng bệch: "Chúng ta sinh ra ở thành Chướng, lớn lên dưới mưa, nên phải sống cả đời trong mưa."
Liễu Dĩ Nhụy nghiến răng: "Không, Cảnh An, chúng ta không giống người dân thành Chướng khác! Chúng ta có vị tiên ấy che chở, chúng ta uống nước trong giếng suốt nhiều thế hệ. Chúng ta không bị ảnh hưởng bởi mua, em đi với chị, chị em ta cùng rời khỏi tòa thành đáng sợ này."
"Em không đi được, chị." Liễu Cảnh An cười mệt mỏi, đoạn lấy ra một chiếc bình từ tay áo: "Trong này có nước thánh, chị mang đi đút lót cho người bên ngoài xem có thể lấy được giấy rời thành không."
Liễu Dĩ Nhụy đỏ bừng vành mắt: "Chẳng lẽ em cũng phát điên giống dân thành rồi hả?! Sao em lại không đi?!"
Liễu Cảnh An cầm cành mơ đỏ, đứng trên cây cầu chất thành từ xương trắng, bên dưới là hồ máu sôi trào. Cậu ta cúi đầu, trả lời bằng một câu không đầu không cuối: "Chị, nước ở đây được tạo thành từ thai chết."
Liễu Dĩ Nhụy bàng hoàng lùi lại.
Liễu Cảnh An cúi người, dùng cành mơ khuấy nhẹ xuống mặt hồ: "Ban đầu phủ Thành chủ muốn ép em làm nô lệ tình dục, nhưng không bao lâu sau họ phát hiện ra em có sức mạnh trừ tà nên bèn để em làm việc ở đây. Công việc hàng ngày của em là dùng hoa mơ xua oán khí, sau đó rót nước thánh vào bình."
"Bình sạch cần trải qua quá trình cô đọng ở phủ thành chủ trước khi đem đến phủ thân thích. Quá trình này sẽ giữ lại chất đen, loại bỏ máu, số máu thừa sẽ chảy vào hồ."
"Đàn ông đàn bà thành Chướng không ngừng mang thai rồi đẻ con, họ muốn đẻ ra thai sống để được ban nước thánh, nhưng lại chẳng hay nước thánh được tạo thành từ chính những cái thai đã chết của mình, họ đang uống chính máu thịt của mình."
Liễu Cảnh An đờ đẫn nhìn hồ nước chứa đầy căm hờn và oán độc.
Liễu Dĩ Nhụy run rẩy: "Giờ chị không muốn nói chuyện này với em, chị chỉ hỏi một câu, em có đi không?!"
Liễu Cảnh An lắc đầu: "Em không đi được, em ăn ngọc tiên rồi."
Liễu Dĩ Nhụy sửng sốt: "Cái gì?"
Một tầng sương mù phủ kín đôi mắt Liễu Cảnh An: "Trước khi qua đời cha mẹ đã giao cho em viên ngọc dưới giếng. Để tránh lộ tẩy, em đã nuốt nó rồi."
Cậu ta sờ lên ngực, ánh mắt mê man: "Dường như nó đã sống lại trong cơ thể em. Em không bị mưa thành Chướng làm ảnh hưởng nhưng lại bị ngọc khống chế, chỉ khi ở gần hồ nước thánh nó mới tạm yên. Trước đây em chống cự mưa nhờ nó, bây giờ em chống cự nó nhờ oán khí trong hồ."
Liễu Dĩ Nhụy bật khóc. Trước nỗi thương tâm của chị, Liễu Cảnh An chỉ thấy đắng chát đầu môi.
Đúng lúc này, cậu ta nghe thấy có người hững hờ cất giọng.
"Ngươi nuốt ngọc ẩn khí?"
Ngẩng đầu, Liễu Cảnh An thấy là hai người đàn ông đeo mặt nạ đang nhìn mình từ đằng xa. Liễu Cảnh An ngẩn ra, nhất là khi vị tiên áo tuyết tóc đen lọt vào tầm mắt, hơi thở của cậu ta như nghẽn lại.
Ngôn Khanh nhìn Liễu Dĩ Nhụy, mỉm cười.
Liễu Dĩ Nhụy buông thõng hai tay, đón nhận ánh nhìn của Ngôn Khanh bằng vành mắt và chóp mũi đỏ bừng, cái cổ yếu ớt giương cao khe khẽ.
Ngôn Khanh chưa bao giờ tin Liễu Dĩ Nhụy trọn vẹn cả. Và quả đúng không sai, nàng ta cũng chưa bao giờ nói thật. Nàng ta lấp liếm thói tham lam của nhà họ Liễu như thể họ là những "người vô tội" bị cường quyền chèn ép. Ngôn Khanh không bức ép nàng, y để nước chảy xuôi dòng, lợi dụng nàng để tìm đến Liễu Cảnh An.
"Sau khi mất, Vi Sinh Trang đã để lại một viên ngọc đúng chứ?"
Ngọc ẩn khí vốn được gia tộc Vi Sinh coi là kho báu bị giấu nhiều năm trong giếng nước ngoài sân của một người phàm.
Liễu Dĩ Nhụy mím môi.
Ngôn Khanh nói: "Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, ngươi sợ ta biết chuyện này sẽ ra tay với nhà họ Liễu chứ gì?"
Liễu Dĩ Nhụy cắn răng kéo Cảnh An ra sau mình: "Cảnh An vô tội."
Ngôn Khanh thấy buồn cười, chẳng qua nụ cười chỉ nở trên môi mà không đọng trên mắt: "Không biết là do ngươi coi ta là kẻ ác hay vốn dĩ tâm lòng ngươi thối rữa nữa."
Y chưa hề nảy sinh oán hân gì với nhà họ Liễu. Ba chữ Vi Sinh Trang với y không khác người xa lạ. Tạ Thức Y trưởng thành tại thành Chướng, không mẹ không cha, đã rũ bỏ mọi tạp niệm ở Đào Hoa Xuân Thủy, trước đây còn tu đạo Vô Tình, như vậy thì sao có thể bị ràng buộc bởi máu mủ.
Bấy giờ Tạ Thức Y bỗng tiến lên. Hắn không không nói lời nào với chị em họ Liễu mà chỉ ngưng tụ sức mạnh trên đầu ngón tay, theo sau đó, một luồng nội lực lạnh băng được rót vào lồng ngực Liễu Cảnh An. Giữa tíếng thét của Liễu Dĩ Nhụy, Liễu Cảnh An lùi lại, gập người, bóp chặt cổ mình, rồi chợt nôn ra một viên ngọc màu xanh băng.
Tạ Thức Y đưa tay, thoáng chốc, ngọc ẩn khi như được gột rửa và rơi vào lòng bàn tay hắn khi đã hoàn toàn sạch sẽ.
"Cảnh An!" Liễu Dĩ Nhụy lo phát khóc, vội vàng dìu em trai: "Em thế nào rồi Cảnh An."
Sắc mặc vẫn tái nhợt nhưng Liễu Cảnh An đã bình tĩnh lại, cậu ta ôm ngực, ánh mắt ngỡ ngàng: "Em không sao, ngọc được lấy ra rồi."
Liễu Dĩ Nhụy lấy làm bất ngờ, thế rồi vùi đầu vào vai em mà bật khóc như đã trút gánh nặng.
Thế rồi nàng trịnh trọng dập đầu trước mặt Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh bình thản nhìn nàng, cảm xúc không hề dao động. Liễu Dĩ Nhụy lừa y song y cũng chưa từng tin cô gái này, mà chỉ muốn nàng ta để tìm ra ngọc ẩn khí, từ đó hiểu rõ nguyên cớ chuyện năm xưa.
Y không việc gì phải trừng phạt tội của nhà họ Liễu, nhưng y cũng sẽ không cứu nhà nàng. Mưa thành Chướng vẫn chưa hề kết thúc.
Sau những tiếng cảm tạ nức nở, Liễu Dĩ Nhụy mới kể toàn bộ chuyện liên quan đến Vi Sinh Trang năm ấy.
Nàng nói: "Ngọc ẩn khí là do kỵ bà của ta tìm thấy trong quần áo vị tiên sau khi nàng mất. Kỳ thực trước khi nhắm mắt nàng đã dặn phải chôn chung nàng cùng với ngọc, nhưng kỵ bà không nghe theo."
"Chuyện xảy ra tiếp theo ta đã kể rồi. Chúng ta chôn nàng xong thì mộ nàng bỗng bị đào lên."
"Mười dặm xung quanh không còn một ngọn cỏ, biến thành một vùng đất khô cằn như có kẻ châm lửa đốt nơi này. Biết chuyện, kỵ bà ta vô cùng hối hận. Kỵ cho rằng mình nợ vị tiên kia nên lại dời thi thể nàng về sân sau an táng."
Công dụng chủ yếu của ngọc ẩn khí là để ẩn khí. Vi Sinh Trang chạy khỏi châu Tử Kim hẳn phải là để trốn tránh một ai. Không còn ngọc, không bất ngờ khi vị trí của nàng bị lộ. Tuy nhiên để truy sát nàng từ Thượng Trùng Thiên xuống tới tận ngoại ô thành Chướng thì nhất định kẻ đấy phải thù hằn Vi Sinh Trang ghê gớm lắm.
... Nhưng vì sao đã phẫn nộ đến mức đào mộ nàng lên mà lại không động vào thi thể của nàng?
Liễu Dĩ Nhụy im lặng một thời gian dài, hồi lâu sau nàng siết chặt nắm tay, quyết định không sợ hãi và giấu giếm nữa: "Thật ra kỵ bà của ta... đã trông thấy kẻ đào mộ."
Ánh nhìn của Ngôn Khanh găm chặt lên người nàng: "Trông thấy."
Liễu Dĩ Nhụy nói: "Phải, vì gã đứng rất lâu trước mộ vị tiên ấy. Lúc kỵ bà của ta phát hiện ra thì gã vẫn chưa rời đi. Gã đào mộ, hủy quan tài, toàn thân dính máu, nhưng vẫn thản nhiên ngồi trên bia mộ và dùng lá cây thổi một giai điệu. Kỵ bà ta không dám đến gần, chỉ mới kịp liếc nhìn. Kẻ này..."
Bất chợt, Tạ Thức Y khẽ bật cười, cất giọng: "Có phải tay trái của kẻ này chỉ có bốn ngón, thiếu ngón áp út phải không."
Liễu Dĩ Nhụy ngẩng phắt đầu, ngơ ngác đáp: "Đúng vậy."
Ngôn Khanh cũng ngạc nhiên nhìn Tạ Thức Y.
Nụ cười của Tạ Thức Y xuất hiện rồi tiêu tan như mây khói, hắn cúi đầu nhìn ngọc ẩn khí trong tay bằng ánh mắt thờ ơ.
Hắn chưa từng để tâm đến bất cứ chuyện gì ở thành Chướng, bây giờ, hắn lẩm nhẩm, giọng trong và lạnh: "Quả nhiên là hắn."
Tạ Thức Y không nói hết, nhưng Ngôn Khanh cũng lập tức đoán được danh tính của người đào mộ.
Từ Như Thanh, chủ điện Tiêu Ngọc tiền nhiệm.
Thì ra Vi Sinh Trang dùng ngọc ẩn khí, chạy trốn từ châu Tử Kim đến thành Chướng là để tránh Từ Như Thanh.
Khi Thất công công trở lại, Ngôn Khanh đã thay xong quần áo, chắc chắn y sẽ không để Tạ Thức Y phải đóng giả làm Kim Ngữ Nhi.
Lo lắng cho cảm xúc của Tạ Thức Y, y chủ động thay sang đồ của Kim Ngữ Nhi chứ không ba hoa tranh cãi câu nào.
Người ở đây được đưa lên Thượng Trùng Thiên theo từng cặp nam nữ. Không biết thao tác lấy yểm ở chùa Tứ Bách Bát Thập là gì mà phải để một trai một gái cùng nhau tiến hành.
Kiếp trước Ngôn Khanh từng đóng giả tân nương, không ngờ kiếp này vẫn phải giả gái tiếp. May sao ma chủng toàn có bộ dạng điên khùng, nên y vò rối mỗi tóc là xong.
Thất công công thấy y như vậy thì suýt đã tắc thở vì tức giận, lão cho rằng làm thế thì còn gì là thể thống! Có điều Bạch Tử Khiêm đứng bên cạnh, lão đành phải nhịn, rồi làm bộ làm tịch dẫn đường cho họ đến Thượng Trùng Thiên.
Bạch Tử Khiêm là thành chủ, chẳng hơi đâu nhớ ngoại hình từng ma chủng, dễ dàng bị qua mặt.
Lúc theo Thất công công lên thuyền mây rời khỏi nơi này, Ngôn Khanh mới quay lại nhìn thành Chướng mịt mù mưa phủ.
Chuyện thành Chướng, vẫn chưa xong.
Trên thuyền, Tạ Thức Y nghiên cứu ngọc ẩn khí, còn Ngôn Khanh ngồi nói chuyện phiếm với Thất công công.
Ngôn Khanh ngồi khoanh chân, tay chống cằm: "Lão ở châu Tử Kim lâu thế, vậy có nghe ngóng được chuyện gì về gia tộc Vi Sinh không?"
Thất công công nhìn bộ mặt xanh xanh trắng trắng của Thiếu thành chủ mà ruột gan rỉ máu, không dám nhìn, chỉ muốn y mau thay đồ gấp..
Thất công công khuyên bảo tận tình: "Sao Thiếu thành chủ không để Thiếu phu nhân giả làm nữ giới? Việc gì ngài phải tự mình làm?"
Ngôn Khanh nói: "Dạo này tâm trạng hắn không tốt, ta chiều hắn vậy."
Thất công công: "..."
Ngôn Khanh phớt lờ cục nghẹn mắc trong cổ Thất công công, chỉ hỏi: "Lão nghe cái tên Vi Sinh Trang bao giờ chưa?"
Thất công công lắc đầu: "Lão nô chưa từng nghe thấy."
Ngôn Khanh: "Vậy nhà Vi Sinh có tin đồn gì nổi tiếng châu Tử Kim không?"
Thất công công thầm nhủ việc quái gì lão phải quan tâm mấy chuyện này. Chẳng qua trước câu hỏi của Ngôn Khanh, lão vẫn âm thầm đi tìm hiểu.
Trước khi đến châu Tử Kim, cuối cùng Ngôn Khanh cũng biết lời đồn thổi về nhà Vi Sinh, mà độ "máu chó" của câu chuyện này phải sánh ngang tầm "Tình yểm".
Một trong tuyến nhân vật chính là nữ gia chủ tiền nhiệm của nhà Vi Sinh, tên là Vi Sinh Niệm Yên. Vi Sinh Niệm Yên ra đời trong giàu sang phú quý, dần dà hình thành thói dâm dật xa hoa, trong nhà nuôi vô số nam sủng. Nhân vật chính thứ hai là trò ruột của Vi Sinh Niệm Yên, tên Lan Khê Trạch, một nô lệ nhỏ tuổi được Vi Sinh Niệm Yên cứu ở nhân gian.
Vi Sinh Niệm Yên quen thói trăng hoa, song lại không hề hay biết học trò duy nhất đã sớm đem lòng cảm mến mình. Mỗi lần nàng ta đò đưa cùng nam sủng là một lần tư tưởng Lan Khê Trạch thêm sa đọa.
Và thế là mở màn cho một vở kịch hấp dẫn: Lan Khê Trạch bày ra một kế hoạch rất cồng kềnh. Gã giả vờ kết hôn cùng một tiểu thư chi thứ của gia tộc Vi Sinh, dễ dàng trở thành người cùng gia tộc.
Sau đấy là chuyện vui của châu Tử Kim nhưng là chuyện đáng sỉ nhục của gia tộc này, vì nhà Vi Sinh đã bị đoạt quyền bởi kẻ ngoài dòng họ.
Lan Khê Trạch giúp vợ lên làm trưởng tộc, chẳng qua vợ gã có tiếng mà không có miếng, toàn bộ thực quyền đều nằm trong tay gã. Chuyện đầu tiên gã làm sau khi nắm quyền là chính thức trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa, gã giam cầm sư tôn – trưởng tộc Vi Sinh tiền nhiệm, Vi Sinh Niệm Yên và bắt đầu mối quan hệ yêu hận tình thù.
Ngôn Khanh: "..."
Này có phải cái người ta gọi là, sư tôn là nghề nguy hiểm nhất giới Tu Chân đấy không.
Vi Sinh Niệm Yên thà chết chứ không chịu khuất phục, nàng ta tự hủy linh hồn trong ngục giam, Lan Khê Trạch cũng phát điên sau đó. Gã không chỉ giết sạch nam sủng của nàng ta mà còn tập hợp tất cả những người có ngoại hình từa tựa nàng ta coi như thế thân, để rồi hàng đêm sênh ca với họ.
Ngôn Khanh: "..."
Thất công công dè dặt quan sát nét mặt Ngôn Khanh, đoạn nói: "Tộc Vi Sinh căm ghét Lan Khê Trạch đã lâu, vậy mà ngay trước khi họ quyết định ra tay thì Lan Khê Trạch lại đột ngột tự sát. Sau đấy gia chủ mới lên nắm quyền, chuyện trước đây trở thành chuyện cũ."
Thất công công lại nói: "Thật ra điều mà tộc Vi Sinh lấy làm nhục nhã nhất có liên quan đến người vợ trên danh nghĩa của Lan Khê Trạch. Sinh ra trong gia tộc Vi Sinh, vậy mà nàng này lại không oán trách, không hối hận sau khi bị Lan Khê Trạch lợi dụng, chiếm quyền, còn cưỡng bức một cô gái khác. Lão nô nghe bảo ban đầu Lan Khê Trạch kết hôn với nàng ta là vì mặt nàng khá giống Vi Sinh Niệm Yên nữa."
Thất công công kể hết rồi mở to mắt nhìn Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh: "... Được rồi lão đừng kể nữa."
Thất công công vừa thở phào vừa thầm nghĩ, cái lũ Thượng Trùng Thiên cũng là chỉ được cái mã trang nghiêm, chứ thực chất ra không ai bình thường, rặt một lũ đốn mạt.
Ngôn Khanh xoa cằm, nghĩ xem rốt cuộc Vi Sinh Trang có vị thế thế nào trong gia tộc, vì sao phải lưu lạc đến thành Chướng ở nhân gian, vì sao dính líu đến Từ Như Thanh, còn bị gã ta truy sát.
Mà, lời kế tiếp của Thất công công lại khiến Ngôn Khanh sững sờ.
"Lão nô nghe kể ngày xưa lúc nhận Lan Khê Trạch làm đệ tử, Vi Sinh Niệm Yên có đóng dấu lên ngón áp út của gã. Sau khi Vi Sinh Niệm Yên chết, gã điên này đã chém đứt luôn ngón áp út của mình."
_________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.