Đại phòng.
Trong phòng ấm áp như ngày xuân đã sớm bố trí tốt một bàn đồ ăn, thịt viên tứ hỉ, thịt thăn chua ngọt, cá chua Tây Hồ, còn có canh gà tam trân, lại có đủ các loại rau tươi theo mùa, chất đầy cả bàn.
Định Quốc Công Cố Vô Kỵ năm nay mới đầu 40, ông mặc một thân áo dài, khí chất thập phần nho nhã.
Dù cho hiện giờ trên mặt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng vẫn có thể từ giữa cặp chân mày nhìn ra tuổi trẻ tuấn mỹ của ông. Ông là thân tín thiên tử, trọng thần trong triều, ngày thường đi đâu cũng có người xum xoe nịnh nọt, hiện giờ lại chắp tay sau lưng nôn nóng đi qua đi lại trong phòng.
Nô tài Thường Sơn từ nhỏ lớn lên cùng ông, xem như huỳnh đệp thân thiết của Cố Vô Kỵ.
Nhìn Cố Vô Kỵ không còn nửa điểm thần thái nhàn nhã ngày thường, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: "Quốc công gia, ngài đi đi lại lại gần một khắc rồi, không mệt sao?"
Cố Vô Kỵ lắc đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu hỏi một câu: "Đã bao lâu rồi?"
Thường Sơn đáp: "Gần hai khắc."
"Ngươi nói xem Man Man có phải lại không chịu tới hay không?" Lúc nam nhân bốn mươi tuổi đầu nói những lời này ngữ khí dè dặt, trầm mặt xuống, lại nhìn thoáng qua một bàn đồ ăn phía sau, tất cả đều là món Cố Vô Ưu thích.
Ông khẽ thở dài, im lặng một lát, lại nói: "Nếu con bé không chịu tới, ngươi...... kêu người đem đồ ăn đưa qua đi."
Đèn đuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thoi-nien-thieu-cua-phu-quan/245982/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.