Chương trước
Chương sau
Lận Đông Hà kéo Lận Xuyên ra bên ngoài, sau đó hít không khí lạnh lẽo, nói: “Chúc mừng cậu nha, em họ.”
“……” Lận Xuyên lấy điếu thuốc trong túi ra, nhưng đến cuối cùng vẫn không hút được, bởi vì lửa que diêm bị gió thổi tắt, mãi cũng không châm lên được.
Anh có hơi chán nản buông tay xuống, còn Lận Đông Hà thì liếc nhìn anh một cái và nói: “Có phải cậu không đồng ý ở bên đồng chí Tần không, cậu không đồng ý thì nói ra đi.”
Lận Xuyên không lên tiếng, nhưng mà ánh mắt hờ hững.
“Bây giờ không phải thời đại do cha mẹ sắp đặt hôn nhân nữa, cậu mà hủy hôn thì có làm sao?”
“Hủy hôn?” Lận Xuyên liếc nhìn Lận Đông Hà một cái, nói: “Được thôi.” Bây giờ anh đang say, có hơi mơ hồ, cho nên suy nghĩ cũng khá thẳng thắn. Vừa nãy quay về anh đã có ý định này, đợi sau khi gia đình bác cả về thì anh sẽ nói với người trong nhà.
Quả thực, hủy hôn có thể khiến thanh niên tri thức khó làm, nhưng mà anh có thể nhận cô ta làm em gái.
Sau này, tiền cô ta dùng đi học đại học, anh sẽ đều chu cấp. Ai bảo anh đối xử tệ với cô ta chứ.
Vốn dĩ anh do dự là vì anh cho rằng đàn ông với phụ nữ sống tạm với nhau qua ngày là được rồi, chỉ cần không để cô ta chịu khổ là được. Nhưng sự xuất hiện của bóng dáng ấy khiến anh đột nhiên hiểu ra, giữa đàn ông và phụ nữ không chỉ đơn giản như thế.
Sau khi hủy hôn, anh cũng không nghĩ cô có thể đồng ý ở bên anh, dẫu sao thì địa vị của hai người họ khác biệt rất lớn.
Một người là sinh viên đại học, hơn nữa còn là học bá, sau này nhất định sẽ có một công việc tốt. Còn anh thì sao, chỉ là một tên lính, ở trong doanh trại, muốn về cũng về không được.
Cho dù anh có thể xin tùy quân được, thế cũng phải xem người ta có thể bằng lòng đi theo anh không.

Phải biết là, với tính cách này của mình, thanh niên tri thức Tần đó còn không thích, đừng nói là cô gái mềm mại đó.
Cô thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến người ta không nỡ để cô phải chịu khổ chút nào.
Trong chốc lát đầu óc suy nghĩ quá nhiều chuyện, có hơi đau. Lận Xuyên lấy tay ấn đầu mình, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lận Đông Hà: “Hủy hôn, cậu thật sự nghĩ đến? Cô ấy tốt như thế, sao cậu có thể nhẫn tâm.”
Lận Xuyên chau mày, không phải anh ta nhắc đến trước sao, sao bây giờ lại nói như thế rồi?”
Lận Đông Hà bị anh nhìn đến rùng mình, suýt chút nữa tự vạch trần tâm tư của mình, vội vàng đáp: “Đi thôi, tôi đưa cậu ra phòng ngoài sau nằm một lát, mấy đứa nhóc nhà cậu đang học bài, phòng của đồng chí Tô người ta để cho mẹ cậu nghỉ ngơi.”
Lận Xuyên ừm một tiếng, anh đúng là muốn nằm xuống ngủ một giấc, thật sự buồn ngủ rồi.
Với sự đố kỵ và căm hận của mình đối với Lận Xuyên, anh ta dẫn anh đến cái phòng đó, sau đó mở cửa nói: “Bên trong tối om, chắc không có ai, cậu đi đi.” Nói xong, thấy người đi vào rồi anh ta quay người đi.
Lận Xuyên bọn họ không hề nghe thấy mẹ Lận bảo Tô ra phòng ngoài sau nấp, hơn nữa bây giờ đầu óc của anh choáng váng, hoàn toàn sẽ không nghĩ đến những chuyện đó.
Còn Tô Tô ở trong phòng xem sách, xem mãi xem mãi thì thấy hơi buồn ngủ, nên cô tắt đèn, rồi đắp mền ngủ trong phòng đó. Dù sao thì họ uống rượu còn uống rất lâu, quả thực không được thì cô ngủ luôn ở đây.
Bởi vì chiếc giường ấm áp, không lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ. Hoàn toàn không biết Lận Xuyên uống say đã chui vào trong phòng, anh còn cởi áo khoác với giày của mình ra rồi lên giường.
Theo thói quen, anh sờ sờ, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc chăn, sau đó co người lại chui vào, gối đầu lên cái gối rồi ngủ khò. Nhưng mà vì cảm giác được bên cạnh có thứ gì đó khiến mình không thoải mái, cho nên anh đưa tay ôm qua, áp mặt vào rồi mới thật sự ngủ thiếp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.