Ngoại trừ chiếc áo khoác này ra, những thứ khác đều có chút khoa trương, mặc dù có hơi bẩn, nhưng không nhìn kĩ thì sẽ không thấy.
Nhưng vừa đi ra, cô phát hiện nam xứng cũng đi theo, cô quay đầu lại nhìn với dáng vẻ vô cùng nghi hoặc.
Lận Xuyên quay đầu sang một bên không giải thích, chỉ là âm thầm đi theo.
Tô Tô cũng quen rồi, suốt đường đi cô nói nói cười cười với Lận Đông Hà.
Phải nói là, đừng thấy nam chính từ nhỏ đã sống ở nông thôn, nhưng mà về mặt đối nhân xử thế thì thật sự không tầm thường.
Hơn nữa cô nói câu nào anh ta cũng tiếp được, nói chuyện với anh ta là một kiểu hưởng thụ.
Nhưng mà, ý chí tìm tòi nghiên cứu quá mạnh rồi.
Chỉ một lúc như vậy, ngay cả Tô Tô bao nhiêu tuổi, có người yêu chưa, anh ta đã hỏi được cả rồi.
Lận Xuyên ở đằng sau cũng chau mày, sợ cô gái này quá thành thật, nói những điều không nên nói. May mà đường đi ngắn, chớp mắt đã đến đại đội của thôn.
Ở đây vẫn là một ngôi nhà đất thấp, rộng như nhà kho, ngay cả cửa cũng đóng bằng đinh gỗ, không hề chắc chắn chút nào.
Sau khi bước vào, Tô Tô chau mày, cả căn phòng toàn là mùi khói thuốc.
Cô quay lại hít vài hơi để lấy hơi, sau đó nhìn thấy bên trong đã có năm, sáu người đàn ông với hai, ba người phụ nữ, trông tuổi tác cũng không nhỏ nữa rồi.
Nhìn thấy Tô Tô bước vào, mắt họ đều sáng lên, sau đó có người đứng lên nhường chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thap-nien-70-ga-cho-nam-xung-xui-xeo/456495/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.