“Cái này không phải do ở xa sao, được rồi, ngày mai tôi đi lên thị trấn xem thử có thể lấy lương thực đổi ít phiếu vải được không.”
“Lương thực nhà chúng ta vốn dĩ đã không đủ ăn, sau này còn phải nuôi gia đình thằng cả nữa, làm gì đủ chứ.”
“Không đủ cũng phải nuôi mà, ít nhất mỗi người một bữa, ăn ít lại, cài thắt lưng chặt lại chút.”
Tô Tô sắp nghe không nổi nữa rồi, vì phiếu vải mà phải buộc chặt thắt lưng, cô cũng ăn hai ngày cơm miễn phí ở nhà người ta rồi.
Hơn nữa, gia đình này quả thực không tồi, đối xử với cô cũng rất tốt. Vì thế cô mượn ánh sáng yếu ớt tìm lấy ví tiền và lấy ra hai tờ phiếu vải, tiền thì cô cảm thấy có thể mượn, nhưng năm nay dường như phiếu còn ít hơn tiền.
“Bác gái, bác trai, cháu có chút chuyện, cháu có thể vào phòng không.”
“Vào đi cháu gái, nửa đêm rồi cháu chạy ra làm gì, lạnh lắm đấy.” Nói xong mẹ Lận nhìn thấy Tô Tô mặc một bộ đồ ngủ lông tơ đã bước vào phòng, nhưng mà mùa đông trong phòng lạnh cóng, run hết cả người.
“Màu vào trong chăn đi.” Mẹ Lận vén chăn lên, Tô Tô cũng không khách sáo mà lên giường rồi chui vào chăn của bà ấy. Ở nông thôn Đông Bắc bây giờ, không thịnh hành lịch sự khách sáo, phụ nữ phải mạnh dạn chút mới không chịu thiệt. Hơn nữa cô cũng không ghét mẹ Lận.
“Bác gái, cháu ở trong phòng nghe hai người nói thiếu phiếu, vừa hay trong tay cháu có nên mang đến cho mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thap-nien-70-ga-cho-nam-xung-xui-xeo/271307/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.