Những người lớn chạy nhanh tới, sơ cứu cho đứa bé nhưng thời này hô hấp nhân tạo chưa được phổ cập, những người này chỉ biết ấn bụng để đẩy nước ra.
Thấy đứa trẻ vẫn chưa tỉnh, có người hô: "Làm sao bây giờ, thằng bé sắp không chịu được nữa rồi."
Tô Mạn thở hổn hển hai cái rồi đẩy người ra nói: "Để tôi, tôi biết sơ cứu."
Sau đó cúi đầu làm hô hấp nhân tạo cho đứa bé. Một lát sau đứa bé ho sặc sụa, sắc mặt không còn tái xanh như ban nãy.
"Tỉnh, Hắc Bì tỉnh rồi."
Những người lớn ở bên cạnh sau khi nhìn thấy thế thì vui mừng ra mặt.
"Hắc Bì ơi..., con của mẹ..."
Một người phụ nữ trung niên vừa chạy tới vừa khóc đến xé lòng.
Rồi ôm đứa bé vào lòng và khóc: "Con của mẹ, con sao vậy, đừng làm mẹ sợ."
"Mẹ." Hắc Bì yếu ớt kêu một tiếng: “Là cô giáo Tô đã cứu con."
"Đúng vậy đó mẹ của Hắc Bì, vừa nãy lúc Hắc Bì sắp chịu không nổi, là cô giáo Tô đã nhảy xuống nước cứu nó."
Người đàn ông vừa chạy tới cứu người ban nãy nói.
Mẹ của Hắc Bì vừa nãy vì lo cho con quá nên cũng không nghĩ nhiều như vậy, lúc này thấy đứa nhỏ không sao nữa, lại nghe nói thằng bé là do Tô Mạn cứu, cho nên lập tức muốn cảm ơn cô. Nhưng khi quay lại thì người đã đi đâu mất rồi.
"Cô giáo Tô vừa đi rồi." Một đứa bé nói.
Tô Mạn đi trên đường, trong đầu vang lên một tiếng "đinh", cứu đứa trẻ rơi xuống nước, khen thưởng một ngàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thap-nien-60-toi-bi-he-thong-ho/3819115/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.