Tô Mạn cười nhạt: “Chuyện này cũng không phải là thứ cháu có thể nói trước được, về sau mọi người không cần cháu nữa, cháu vẫn phải trở về làm việc, cháu không phải cán bộ đại đội.”
Thím Ngưu nói: “Thím thấy cháu cũng không kém gì những cán bộ đại đội đó đâu.”
Tô Mạn nghe thấy thế thì khẽ cười, không nói tiếp.
Ngày hôm sau, Tô Mạn cũng không cần ra đồng làm việc, cô đến phòng họp đại đội, mỗi ngày dẫn theo mười mấy đứa nhỏ cùng nhau học tập.
Đây cũng là thuộc về nguyên tắc tự nguyện, cho nên cũng không có quá nhiều đứa nhỏ đến.
Đứa lớn một chút thì muốn ra đồng kiếm công điểm, đứa nhỏ thì không muốn tới, tới nơi này cũng chỉ có mấy đứa nhỏ năm, sáu tuổi, lá gan không lớn, cha mẹ bảo sao thì làm thế.
Tô Mạn soạn cho bọn nhóc mấy chuyện xưa Tiểu Hồng và Tiểu Minh gì đó, dù sao cũng không cần quá đặc sắc, đủ ứng phó với bọn nhỏ.
Sau khi kể xong chuyện xưa, Tô Mạn hỏi: “Các em biết vì sao chị lại giảng được nhiều chuyện xưa như thế không?”
Bọn nhỏ đều lắc đầu: “Không biết.”
Tô Mạn lại hỏi: “Các em có muốn biết không?”
Câu này thì bọn nhỏ liên tục gật đầu.
“Bởi vì chị thích học, chờ các em biết chữ, biết đọc sách, sau này các em muốn đọc chuyện xưa gì đều có thể tự mình đọc.”
Hai mắt bọn nhỏ nhất thời tỏa sáng.
Thì ra đi học còn có chỗ tốt như thế.
….
Tô Mạn dùng phương thức kể chuyện xưa trên lớp học để giảng bài cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-thap-nien-60-toi-bi-he-thong-ho/3819108/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.