“Ha ha ha! Đã nghiền quá!” Quan Viễn thấy bộ dáng run rẩy của Dương Phi Phương vui vẻ cười nói.
Triệu Thanh Cốc nhìn Quan Viễn với vẻ mặt bất đắc dĩ. “Tiểu Viễn không nên chọc giận thím ta, lát nữa sẽ bị ăn mắng.”
Quan Viễn thản nhiên đáp, “Ông ấy muốn mắng thì cứ mắng. Anh sẽ để yên cho ông ấy mắng Tiểu Viễn sao? Cảm thấy Tiểu Viễn rất hư hỏng?”
Triệu Thanh Cốc thở dài một tiếng, ôm Quan Viễn lên, “Tiểu Viễn của anh ngoan thế này, sao là bé hư được! Anh chỉ lo lắng Tiểu Viễn bị cha mắng sẽ đau lòng thôi.” Triệu Thanh Cốc không còn cha mẹ, Quan Viễn mặc dù có cha lại như không. Mỗi lần Triệu Thanh Cốc thấy ánh mắt khát vọng của Quan Viễn khi nhìn Quan Mãn Thương cảm thấy đau lòng vô cùng. Anh có thể không để Quan Viễn bị người khác bắt nạt, lại không có biện pháp khiến Quan Mãn Thương thích Quan Viễn.
Đời trước Quan Viễn khát vọng tình thân, đời này đã chẳng còn ý tưởng ngu xuẩn đó nữa. “Anh, Tiểu Viễn không cần cha, cũng không cần ông nội bà nội, chỉ cần anh thôi!”
Ánh mắt Quan Viễn vô cùng kiên định khiến Triệu Thanh Cốc phải giật mình, thật lâu mới đáp, “Được, chúng ta không cần ai hết, chỉ cần hai anh em mình thôi.”
Tối, Quan Mãn Thương vừa về đến nhà, nghe Dương Phi Phương thêm mắm thêm muối kể lể xong lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới đạp một cái lên cửa phòng Quan Viễn, “Đúng là không trên không dưới! Người lớn trong nhà cũng dám chọc, trong mắt mày còn có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-nhung-nam-80/68596/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.