Ngô Nhuận Đạc vội lên tiếng, “Tổng giám đốc Triệu, có duyên lắm mới vô tình gặp được nhau thế này, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh ăn một bữa không? Vừa lúc tôi cũng có chút việc muốn bàn với anh.” nói xong nhìn Triệu Thanh Cốc với ánh mắt mong đợi.
Quan Viễn bĩu môi thầm nghĩ: đúng là quá lộ liễu, ánh mắt tha thiết như sắp hóa thành thực thể luôn!
Triệu Thanh Cốc không chừa cho Ngô Nhuận Đạc chút mặt mũi nào, lạnh lùng đáp, “Xin lỗi giám đốc Ngô, nếu là chuyện riêng thì hiện tại là thời gian tôi dành cho gia đình, xin lỗi không tiếp được. Còn nếu là việc công xin mời tới công ty hẹn trước.” dứt lời dẫn Quan Viễn đi ngay.
Ngô Nhuận Đạc nhìn theo bóng lưng hai người, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hai nắm tay siết thật chặt đã để lộ suy nghĩ thật. Một thằng nhóc cái gì cũng không biết như Quan Viễn sao có thể khiến Triệu Thanh Cốc cưng chiều đến vậy?!
Trên đường về, Quan Viễn ngồi ở ghế phụ nhìn qua Triệu Thanh Cốc với ánh mắt ai oán, “Người thích anh càng ngày càng nhiều, đáng ghét!”
Triệu Thanh Cốc bật cười, đáp, “Mặc kệ có bao nhiêu người thích, anh cũng chỉ thích một mình Tiểu Viễn thôi!” nói đến ‘đào hoa’, Quan Viễn cũng chẳng ít hơn Triệu Thanh Cốc bao nhiêu, nhưng đã bị Triệu Thanh Cốc lặng lẽ chặn hết nên không ai dám bén mảng xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Quan Viễn hừ một tiếng, sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi. Hiện giờ cái thai đã lớn tháng khiến Quan Viễn luôn cảm giác mệt rã rời hễ chút lại muốn ngủ, buộc phải qua trường đại học làm thủ tục đăng ký xin tạm nghỉ học nửa năm.
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn đã ngủ, nhẹ nhàng lấy tấm chăn mỏng đắp cho cậu, rồi tập trung lái xe tiếp.
Thời gian trôi nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã qua hai tháng. Càng gần tết, ngày sinh dự tính của Quan Viễn cũng càng gần. Triệu Thanh Cốc vô cùng lo lắng, hận không thể cầm thước đo quãng đường Quan Viễn đã đi mỗi ngày, cứ sợ cậu đi nhiều mệt. Ngược lại Quan Viễn vẫn thoải mái như thường, hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy hình như mình có thể giao lưu với bé con trong bụng.
Viễn Cốc càng ngày càng phát triển, chẳng những đã thành con rồng đứng đầu Trung Quốc, còn thuộc tốp đầu các tập đoàn lớn mạnh nhất thế giới. Với địa vị như vậy, Triệu Thanh Cốc chắc chắn không thể vắng mặt trong các bữa tiệc mừng năm mới.
Kỳ nghỉ tết, Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu đều không về nhà, vào một công ty con của Viễn Cốc thực tập. Quan Viễn thấy hai người thường tới chơi, biết không thể gạt được mãi bèn nói thật việc mình đang mang thai. diễvn.đnà/lewq/qu;bvýdoon Nghe xong, tuy Quan Mộc Mộc rất khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, còn Quan Thạch Đầu thì không nén nổi, lắp bắp hỏi, “Con trai…Con trai mang thai?! Chẳng lẽ đại ca là con gái?!” Qua hồi lâu Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu mới bình tĩnh lại, tiếp nhận việc Quan Viễn mang thai.
Năm mới Triệu Thanh Cốc vội vàng xã giao, nhờ Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc qua nhà chơi với Quan Viễn.
Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đều thật lòng yêu quý Quan Viễn, biết nhất quyết phải giữ bí mật việc cậu mang thai. Cứ mỗi lần nghe tới hai chữ ‘mang thai’ là Quan Thạch Đầu lại chột dạ ngậm chặt miệng, chỉ sợ lỡ miệng để lộ.
Quan Thạch Đầu đang nhai táo rột rột, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cười đến mức run rẩy cả người.
Quan Mộc Mộc và Quan Viễn nhìn nhau khó hiểu.
Quan Mộc Mộc đập vai Quan Thạch Đầu một cái, “Anh có bệnh à?! Tự nhiên cười ngây ngô vậy?”
Quan Thạch Đầu vất vả lắm mới ngừng cười được, vừa dùng tay lau nước mắt vừa nói, “Đại ca, vừa rồi em nghĩ không biết đến lúc đại ca sinh, em bé sẽ ra từ đường nào? Chắc là từ phía sau chứ còn chỗ nào khác nữa đâu!” dứt lời lại cười cạc cạc như vịt kêu.
Quan Viễn tức giận đá Quan Thạch Đầu mấy cái. “Quan Thạch Đầu, gần đây rảnh rỗi sinh nông nổi đúng không?! Muốn tôi nói với anh Thanh Cốc một tiếng giùm không?”
Quan Thạch Đầu vừa nghe đến hai chữ ‘Thanh Cốc’ đã thấy lạnh cả người, cười nịnh nọt nói, “Đại ca, em chỉ đùa chút thôi mà, ha ha!”
Quan Mộc Mộc thở dài che mắt, thật sự không nỡ nhìn, quá ngốc!
Trên lầu ba người vui vẻ cười nói, dưới lầu Triệu Thanh Cốc đang tiếp một nhóm khách mới, cha con Ngô Nhuận Đạc. Công ty nhà họ Ngô xem như có quan hệ hợp tác thân thiết với Viễn Cốc, Triệu Thanh Cốc không tiện nhờ quản gia tiếp giùm, nên ngồi nói chuyện vài câu.
Ngô Nhuận Đạc ngồi một bên, tham lam ngắm nhìn Triệu Thanh Cốc, hai mắt như muốn dính chặt lên người anh. Đã hơn nửa năm từ lần gặp mặt cuối cùng, Triệu Thanh Cốc quả là càng ngày càng quyến rũ hơn!
Triệu Thanh Cốc nhíu mày, khó chịu với cái nhìn quá lộ liễu của Ngô Nhuận Đạc. Xem ra sang năm phải tính lại việc hợp tác với nhà họ Ngô, không phải là không còn sự lựa chọn nào khác.
Triệu Thanh Cốc chỉ nói mấy câu đã đứng lên tiễn khách. Cha Ngô Nhuận Đạc tất nhiên không có ý kiến gì. Bởi vì hiện tại biết bao nhiêu người mong được bước vào cổng nhà họ Triệu để chúc tết, nhưng không phải ai cũng có được vinh hạnh này. Có người mặc dù vào được rồi cũng chỉ do quản gia tiếp đãi, số người được Triệu Thanh Cốc tự mình ra tiếp ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngô Nhuận Đạc luôn mong có thể nói mấy câu với Triệu Thanh Cốc, nhưng từ đầu tới cuối Triệu Thanh Cốc đều không thèm nhìn Ngô Nhuận Đạc lấy một cái.
Vừa bước ra khỏi cổng nhà Triệu Thanh Cốc, Ngô Nhuận Đạc đã bất mãn nói, “Cha, Triệu Thanh Cốc có phải hơi ngông cuồng không?! Chỉ nói mấy câu đã đuổi chúng ta về!”
Một năm qua Ngô Nhuận Đạc hiểu chuyện hơn trước nhiều, đã giúp được không ít việc nên cha Ngô Nhuận Đạc cũng kiên nhẫn đáp, “Nhuận Đạc à, con phải biết, chúng ta có thể trực tiếp nói vài câu với tổng giám đốc Triệu đã là tốt lắm rồi! Biết bao nhiêu người muốn vào cổng còn được nữa là! Cha nghe nói có mấy công ty cũng đang cạnh tranh hợp tác với Viễn Cốc khai thác thị trường Bắc Mỹ, hi vọng năm sau chúng ta vẫn được hợp tác với Viễn Cốc tiếp.”
Ngô Nhuận Đạc không hề biết hiện tại Viễn Cốc có ảnh hướng thế nào đến tình hình kinh tế thế giới, càng không biết, nhờ Viễn Cốc công ty của nhà mình mới có lực ảnh hưởng ngày càng lớn ở thị trường Bắc Mỹ.
“Chắc là được thôi! Năm ngoái chúng ta đã rất tốt. Hơn nữa con và Triệu Thanh Cốc còn là bạn thời đại học.”
Cha Ngô Nhuận Đạc chẳng trông mong gì vào mối quan hệ kia, trên thương trường, cha con ruột thịt còn phản bội nhau được huống chi bạn học thời đại học vốn chỉ gặp nhau mấy lần, xem thái độ lúc nãy, chỉ sợ Triệu Thanh Cốc chẳng hề xem Ngô Nhuận Đạc là bạn học. Nhưng dù sao có một chút liên hệ cũng tốt hơn là không có gì hết.
Nghĩ vậy, cha Ngô Nhuận Đạc cười nói, “Ừ, tình bạn là thứ rất đáng quý.”
Ngô Nhuận Đạc đắc ý cười cười, nhưng nhớ tới thái độ lạnh nhạt của Triệu Thanh Cốc lúc nãy, nụ cười lại nhạt hẳn.
Triệu Thanh Cốc vất vả tiễn hết khách đi, vội vàng chạy lên lầu ngay, chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng cười của ba người, trong đó tiếng của Quan Thạch Đầu là to nhất.
Biết Quan Viễn vui Triệu Thanh Cốc cũng vui lây, cười cười đẩy cửa bước vào, hỏi “Có chuyện gì mà vui dữ vậy?” dứt lời ngồi xuống bên cạnh Quan Viễn, ôm cậu vào lòng.
Quan Thạch Đầu sợ Quan Viễn mách với Triệu Thanh Cốc suy đoán ngớ ngẩn của mình, vội đáp, “Không có gì ạ! Chỉ nói chuyện bình thường thôi ha ha!” nói xong chột dạ sờ sờ ót.
Quan Mộc Mộc thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lại dính chum vội kéo Quan Thạch Đầu nói muốn đi xem ti vi. Quan Thạch Đầu định nói ở đây cũng có ti vi, nhưng chưa kịp phát ra tiếng đã bị Quan Mộc Mộc trừng một cái, vội ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn đi theo Quan Mộc Mộc xuống lầu.
Quan Viễn yên tâm vùi đầu vào ngực Triệu Thanh Cốc, gật đầu một cái, sau đó làm nũng, “Em mệt.” dzdgiễn.dnfaleq/qk"lê]mqufn/mfys.đôn Vừa rồi nghe Quan Thạch Đầu huyên náo không có cảm giác gì, giờ có Triệu Thanh Cốc bên cạnh, mí mắt Quan Viễn lập tức rũ xuống, mệt mỏi chỉ muốn ngủ.
Triệu Thanh Cốc nhanh chóng ôm Quan Viễn lên giường. “Mệt thì ngủ đi một lát đi.”
Quan Viễn nhắm mắt lầm bầm, “Anh ngủ với em.”
Triệu Thanh Cốc yêu thương hôn trán Quan Viễn một cái, nghe lời nằm xuống ngủ với cậu.
Mùa đông ngày ngắn, lúc hai người thức dậy đã tới giờ ăn chiều.
Trong nhà có Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu cảm giác náo nhiệt hẳn. Mấy người không có quy tắc khi ăn không được nói, nên vừa quây quần bên bàn ăn ăn cơm vừa tán gẫu vui vẻ.
Quan Thạch Đầu hỏi Quan Mộc Mộc, “Ba mẹ anh nói qua tết muốn lên thủ đô một chuyến, ba mẹ em có định đi không?”
Quan Mộc Mộc đáp, “Để em gọi điện về hỏi thử.”
Lúc khai giảng, cha mẹ Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đều vội không đưa con lên đăng ký nhập học được, bèn bàn chờ cuối năm bớt vội sẽ đi, dù gì con mình cũng thi đậu trường có tiếng ở thủ đô, không lên xem thử quả thật là đáng tiếc.
“Vậy à?” Quan Viễn rất mong gặp Lý Anh, lúc nhỏ Lý Anh đã chăm sóc hai anh em cậu rất nhiều.
Triệu Thanh Cốc vừa gắp đồ ăn cho Quan Viễn vừa cười nói, “Mong lắm đúng không? Qua tết là được gặp thím rồi!”
Quan Viễn đang muốn trả lời, đột nhiên nhăn mặt, hô, “Bụng… bụng…”
Triệu Thanh Cốc vừa nghe Quan Viễn hô bụng bụng, luống cuống ôm lấy Quan Viễn run run hỏi, “Tiểu Viễn, em sao vậy?! Muốn sinh à?”
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc khẩn trương, cảm giác có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi bụng, nhưng không phải là đau lắm, vội nắm lấy tay anh nói, “Em không sao. Anh ôm em về phòng rồi mời bác sĩ tới đi! Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, đừng lo!”
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn có vẻ không đau lắm, nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu an bài đâu vào đấy như đã chuẩn bị từ trước.
Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đều sợ choáng váng. Sắp… sinh?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]