Quan Viễn xuống lầu, không thấy bóng dáng Triệu Thanh Cốc đâu, thầm nghĩ: chẳng lẽ đi làm?
“Tiểu Viễn, em dậy rồi à?” tiếng Triệu Thanh Cốc truyền từ trên cầu thang.
Quan Viễn quay đầu lại, thấy Triệu Thanh Cốc đang cầm một xấp tài liệu trong tay, chuẩn bị đi xuống.
“Anh đi đâu vậy?” Quan Viễn hỏi.
“Anh thấy em đang ngủ ngon nên để yên cho em ngủ, qua phòng sách xử lý một số việc.”
“Nếu bận quá thì anh cứ đi công ty đi, em không sao đâu!”
Triệu Thanh Cốc nhanh chóng bước xuống, ôm lấy Quan Viễn đặt lên sofa, nói, “Bận rộn mấy cũng không quan trọng bằng em! Sao lại không mang tất, coi chừng cảm lạnh bây giờ!”
“Không sao! Em có yếu đuối dữ vậy đâu! Trong nhà có điều hòa mà!”
Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi Quan Viễn, nói, “Em thật là! Chờ đó, anh đi lấy vớ cho.”
Quan Viễn nhìn theo bóng lưng vội vã của Triệu Thanh Cốc, hạnh phúc mỉm cười.
Trưa, Triệu Thanh Cốc hầm canh gà ác, Quan Viễn ăn luôn hai chén.
“Thích không? Nếu thích sau này anh sẽ nhờ vú Trương thường hầm cho em ăn.”
Bình thường hai người đều vội nên Triệu Thanh Cốc đã thuê người tới nấu ăn. dinkễn/dknf/alwqylbc"kd,đ.nbn Vú Trương nấu mấy món ăn gia đình bình thường rất khá, cộng thêm nguyên liệu Quan Viễn lấy từ trong không gian ra, mùi vị cũng không kém lắm so với Triệu Thanh Cốc nấu.
“Dạ.”
Hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn một bữa cơm trưa dài thê lê.
Mùa đông hiếm có được ngày mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-nhung-nam-80/2280803/chuong-68-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.