Chương trước
Chương sau
Sau khi Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi, Quan Mãn Thương giơ ngón cái với Quan Hà, nói, “Cha, cha suy nghĩ thật là chu đáo! Lần này không những vứt được hai đứa ăn không ngồi rồi, còn chiếm được cái lợi thực tế.”

Mấy người còn lại cũng rối rít phụ họa khen Quan Hà.

Bên này, sau khi về phòng, Quan Viễn nhìn Triệu Thanh Cốc với ánh mắt lấp lánh, “Anh, anh thật là thông minh! Chúng ta không cần sống chung với họ nữa rồi!”

Triệu Thanh Cốc sờ đầu Quan Viễn nói, “Giờ tạm thời như vậy trước, sau này anh nhất định sẽ tìm được cách dẫn em rời khỏi đây.”

“Dạ!” Quan Viễn vùi đầu vào ngực Triệu Thanh Cốc, vui vẻ nói.

“Anh định sẽ đóng cái cửa này lại, mở một cánh cửa ở phía sau, đắp lò ở ngoài kia, rồi tranh thủ khai hoang một ít đất. Anh sẽ kiếm tiền cho Tiểu Viễn nhà mình muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, còn phải đi học rồi lên đại học nữa!”

Quan Viễn càng nghe dự định của Triệu Thanh Cốc miệng càng cười toe toét.

Triệu Thanh Cốc là người thuộc phái hành động nói là làm, ngay sáng hôm sau đã mời thợ mộc trong thôn tới sửa phòng, cha của Quan Mộc Mộc, Quan Thụ Lâm cũng có mặt trong đó.

Vóc dáng của Quan Thụ Lâm nếu so với một người đàn ông Đông Bắc bình thường thì hơi nhỏ con một tí, khuôn mặt ít góc cạnh hơn, nói chuyện cũng ôn hòa. Quan Viễn nhớ lời đồn về mẹ của Quan Mộc Mộc, không thể không cảm thán, đúng là luật bù trừ, chồng tốt xứng vợ lười!

Nhóm thợ mộc này làm việc có hiệu suất rất cao, chưa tới một ngày đã làm xong mọi thứ theo ý Triệu Thanh Cốc. Mỗi người được nhận một tệ tiền công, ai cũng hớn hở ra về.

Mặc dù Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn biết chắc sẽ có người bàn tán sau lưng, nhưng không lên tiếng giải thích gì hết, lỡ trong thôn có lời đồn gì thì cũng chẳng liên quan tới hai người. 

Bên này lục đục cả ngày tất nhiên mấy người nhà họ Quan không thể không biết, chỉ vì ngại có mặt người ngoài nên Quan Hà mới không tiện tới làm ầm ĩ thôi. đi]ơễn.dànl/lêq/quýdo"mdon Quan Hà vất vả chờ tới lúc nhóm thợ mộc đi hết, lập tức dẫn mấy anh em Quan Mãn Thương qua phòng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn ‘hỏi tội’, theo sau là Dương Phi Phương và Lý Nguyệt Chi.

Nhà họ Quan nằm ở cuối thôn, dựa lưng vào một sườn núi hoang, bởi vì Triệu Thanh Cốc đã đóng kín cửa phòng phía này, nêu bọn họ muốn qua phải đi vòng một vòng lớn mới tới được chỗ cánh cửa mới.

Mặt Quan Hà đen như đít nồi, gằn giọng nói, “Triệu Thanh Cốc, mày đã đồng ý với tao không nói cho người ngoài biết, giờ lại kêu người tới đập đập sửa sửa là ý gì? Định nuốt lời hả?!”

Quan Viễn ‘ngây thơ’ đáp, “Con và anh có nói gì đâu ạ!”

“Hai đứa mày chưa nói, nhưng hôm nay có nhiều người như vậy tới, tự họ không biết đi rêu rao à!?”

Triệu Thanh Cốc nhún vai đáp, “Chuyện đó thì con không quản được rồi! Nếu không ông nghĩ ra một cái lý do hợp lý đi, chỉ cần không bêu xấu con và Tiểu Viễn, bảo đảm ai hỏi con sẽ nói y chang theo lời ông.”

Quan Hà suy nghĩ một hồi cho ra kết luận: giờ chỉ còn cách này. 

Dương Phi Phương và Lý Nguyệt Chi nhìn bếp lò mới được đắp, thầm ghen tỵ trong lòng, không biết khi nào bọn họ mới được ra riêng như vậy.

Quan Hà đùng đùng kéo người tới lại đùng đùng ôm cục tức đi về lại.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không biết Quan Hà đã bịa ra lý do gì, nhưng rốt cuộc chẳng nghe ai bàn tàn gì về việc hai người ‘niêm phong’ cửa phòng, xây bếp lò riêng hết.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Triệu Thanh Cốc lập tức dẫn Quan Viễn lên cửa hàng bách hóa duy nhất trong thị trấn mua đồ. Lần này may mắn không gặp phải Tôn Kiến Quốc. điágađ.đàn/leqlquyáetgslđnôn Nhân viên bán hàng thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bước vào vẫn không thèm quan tâm, chỉ lo cắn hạt dưa. May mắn lương thực không cần phiếu cũng mua được, nên hai người mua một ít bột mì, gạo và trứng gà, cộng thêm chút thịt. Triệu Thanh Cốc còn muốn mua hạt giống nhưng cái đó phải có phiếu, nên đành thôi, nghĩ thầm để về thôn coi có đổi được với ai không.

Lúc về, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn phải đi ngang qua sân nhà họ Quan, không may đụng phải Dương Phi Phương đang ra đổ nước. Dương Phi Phương thấy Triệu Thanh Cốc tay xách nách mang thì cứ nhìn chằm chằm như hận không thể xuyên thủng qua lớp bịch coi trong đó có gì, “Ôi chao, Thanh Cốc, con mua gì mà nhiều dữ vậy, túi lớn túi nhỏ một đống luôn! Tiểu Viễn đi theo Thanh Cốc được hưởng phúc rồi, chỉ tội nghiệp Dư Nhi, từ nhỏ đã cơm không đủ no…”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chẳng thèm quan tâm Dương Phi Phương, thản nhiên đi lướt qua. Bởi vậy đến lúc Dương Phi Phương bỏ cái tay giả bộ lau nước mắt xuống thì đã không còn thấy bóng dáng hai người đâu nữa.



Hôm qua đắp lò, hong khô suốt một ngày, chiều nay vừa lúc dùng được.

Mặc dù Triệu Thanh Cốc chỉ nướng thú hoang, tay nghề không được tốt lắm, mùi vị chẳng ra làm sao, nhưng vừa có thịt, vừa không có mấy kẻ chướng mắt cho nên hai người vẫn ăn cơm rất vui vẻ. Ăn xong, Quan Viễn ôm bụng nằm ngửa trên giường gạch, trông chẳng khác gì con ếch con.

“Tiểu Viễn, mới ăn xong không nên nằm, coi chừng đau bụng đó.” Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn khó chịu, dùng tay xoa xoa bụng giúp cậu.

Tự Quan Viễn cũng thấy hơi xấu hổ, bởi vì chẳng mấy khi được ăn một bữa có cả thịt và bột mì thế này, bất giác ăn quá lố. Trong không gian mặc dù nhiều đồ, nhưng muốn Quan Viễn trốn Triệu Thanh Cốc ăn một mình cậu không cách làm được.

“Anh, anh thật là giỏi! Nướng thịt ăn ngon quá!”

“Ha ha, chỉ là nướng chín nó thôi, có gì ngon đâu!”

Hai người nghỉ trưa một lát rồi Triệu Thanh Cốc mới dẫn Quan Viễn đi tìm Quan Hà nói chuyện hạt giống.

Lúc hai người tới phòng chính, nhà họ Quan đang ăn cơm trưa, vẫn một thau cơm độn, một thau cải trắng muối, một thau khoai tây xắt sợi như mọi khi.

Dương Tú Thúy thấy hai người tới, lập tức quát to, “Hai đứa mày tới giờ này làm cái gì? Hôm qua đã nói rất rõ ràng, sau này đường ai nấy đi! Ở đây không có phần cho hai đứa mày đâu!”

Dương Phi Phương vội nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nói xen vào, “Mẹ, mẹ nhầm rồi! Người ta lên tận thị trấn mua về mấy bịch đồ thật lớn đó, chẳng thèm ăn mấy thứ này đâu!”

Triệu Thanh Cốc không thèm đáp lời, tìm một chỗ ôm Quan Viễn ngồi xuống, chờ bọn họ ăn cho xong mới nói chuyện.

Dương Tú Thúy tưởng hai người chưa ăn cơm cố ý để hai người thèm chơi, nên khi nhai cơm cứ liên tục phát ra tiếng chóp chép cực kỳ lớn. Quan Hà giận tới mức trán nổi cả gân xanh, quát, “Bà ăn cơm kiểu gì mà lớn tiếng dữ vậy?!”

Dương Tú Thúy vốn định khoe khoang một phen ai ngờ khiến Quan Hà bực mình, không dám nhai lớn tiếng nữa.

Quan Viễn hả hê cười thầm trong bụng.

Chờ cơm nước xong xuôi, Quan Hà mới chậm rãi hỏi Triệu Thanh Cốc tới làm gì.

“Ông Quan, con định khai hoang một khoảng đất nhỏ chỗ sườn núi phía sau nhưng không có hạt giống, không biết ông có thể cho con một ít không?”

Quan Hà chưa lên tiếng, Dương Tú Thúy đã gào trước, “Cái gì?! Mới hôm qua còn nói sau này chẳng liên quan gì nhau, hôm nay đã vác mặt qua xin hạt giống! Mắc gì tao phải cho tụi mày!”

“Anh, ông bà nội không cho thì thôi, cùng lắm chúng ta đi xin bà con trong thôn vậy, mỗi nhà xin một ít, chắc chắn sẽ gom đủ thôi!”

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Tiểu Viễn nói đúng lắm! Chúng ta đi thôi.”

Quan Hà nghe vậy vội lên tiếng, “Bà nội bây vốn là người miệng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hủ, đã định đưa hạt giống cho hai đứa từ sớm rồi!”

Quan Hà thức thời, Triệu Thanh Cốc tự nhiên sẽ không cố ý làm căng lên làm gì, “Vậy con cám ơn ông. Cho con lúa mạch, khoai tây và các loại rau mỗi thứ một ít đi. Khối đất hoang kia chắc cũng chẳng trồng được bao nhiêu, đủ cho con và Tiểu Viễn ăn là được rồi.”

Dương Tú Thúy hung hăng trừng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn một cái rồi mới chịu đi lấy hạt giống ra. Nói ít thì đúng là cho ít thật, khoai tây tổng cộng chỉ mười mấy hạt, các loại rau khác cũng không hơn. “Chỉ bấy nhiêu đây thôi, không có lúa mạch!” Dương Tú Thúy vênh váo nói.

“A, hết cách rồi, con đành phải đi xin bà con trong thôn thôi. Nhà bà nội ba thế nào cũng có!”

“Mày dám hả?!” Dương Tú Thúy nghe vậy lập tức chống nạnh quát. Dương Tú Thúy và bà nội ba vốn không ưa nhau, nếu để bà nội ba biế chuyện, đồng nghĩa cả thôn đều biết.

Quan Hà trừng Dương Tú Thúy một cái, “Mau đi lấy lúa mạch ra đây!”

Dương Tú Thúy lại rề rề đi vào lấy một túi lúa mạch nhỏ thiệt nhỏ ra. Triệu Thanh Cốc cũng không chê ít, cám ơn một tiếng rồi ôm Quan Viễn về phòng ngay.

“Anh, một mình anh xới đất thôi hả? Một mình mệt lắm, hay là chúng ta thuê người phụ đi!”

“Không sao, anh cũng chẳng định xới nhiều, đủ ăn là được rồi. Hơn nữa, nếu xới nhiều, không chừng khổ cực trồng ra lại để cho bọn họ ăn, vậy thì thà ít còn hơn. Cỏ dại ở đây rất xanh tốt, hẳn là rau lúa cũng mọc tốt thôi!”

Hôm sau, Triệu Thanh Cốc bắt đầu khai khẩn đất hoang. Quan Viễn lén lấy hạt giống trong không gian ra đổi với mớ hạt giống lấy từ nhà họ Quan về để bảo đảm trồng lên thật tốt.

Lúc Triệu Thanh Cốc xới đất, Quan Viễn ngồi nhổ cỏ phụ, chẳng mấy chốc đã khai khẩn được khoảng hai mẫu đất, trồng bấy nhiêu là đủ cho hai người ăn rồi.

Vừa lúc trời bớt lạnh chuyển sang ấm dần, là thời điểm gieo trồng vụ xuân. Triệu Thanh Cốc giỏi việc nhà nông, chỉ bận rộn năm sáu ngày đã xử lý xong xuôi hết.

Lúc Triệu Thanh Cốc tưới nước, Quan Viễn lén nhỏ thêm vài giọt nước suối thiêng vào trong thùng, bảo đảm hạt sẽ nẩy mầm.

Mấy ngày qua hai người bận rộn gieo trồng, không hề biết trên thị trấn nhóm người chờ hai người lên bán cá đã dài cổ hết rồi.

Ăn cá của hai người xong, buổi tối nằm mơ cũng có vị cá tươi, sáng hôm sáu mới phát hiện nước miếng đã chảy ướt cả gối.

Lúc này, Lý Quốc Phong đang trừng mắt với người đàn ông tuổi trung niên đứng trước mặt, “Đều do mày cha mới không có cá ăn!”

“Cha, người ta không tới bán con biết làm sao được! Sao lại trách con chứ.” Người đàn ông trung niên nói.

Lý Quốc Phong lại trừng mắt, “Còn cãi?! Xem cha có đánh chết mày không!”

Kí ức bị đánh khi còn bé khắc quá sâu, vừa nghe vậy người đàn ông trung niên đã bắt đầu run rẩy cả người, vội xin tha, “Cha, cha, con biết lỗi rồi! Con nhất định sẽ kêu người đi mua cho bằng được về cho cha!”

“Hôm nay mà cũng không mua được nữa cha sẽ hỏi tội mày!”

“Dạ, dạ.” 

Người đàn ông trung niên này chính là chủ tịch huyện Vân Sơn, tên Lý Văn Hoa, con trai út của Lý Quốc Phong. Còn Lý Quốc Phong, hay gọi ông Lý, là một vị cách mạng lão làng, nguyên là tư lệnh, sau khi về hưu đã theo con trai út tới huyện Vân Sơn này dưỡng lão. Lý Văn Hoa còn có hai anh và một chị đều đang công tác ở thủ đô.

Ông Lý lớn tuổi rồi, tính tình lại như con nít, nhìn bề ngoài thấy cường tráng nhưng bên trong đã suy yếu nhiều, thỉnh thoảng lại xuất hiện một số triệu chứng xấu, bởi vậy Lý Văn Hoa luôn cố gắng chiều theo ý ông cụ. Lý Văn Hoa đã ăn thử con cá kia, quả thật là ngon, nhưng không tới mức không ăn không được. Có điều, làm một đứa con trai vừa sợ cha vừa có lòng hiếu thảo, Lý Văn Hoa đành cố gắng thực hiện nguyện vọng của cha già.

“Tiểu Trương, tôi cho cậu biết, mặc kệ cậu dùng biện pháp gì, trong ngày hôm nay phải đem được cá về đây cho tôi!”

Tiểu Trương nghe xong chỉ biết khóc thầm, biết đi đâu mua đây?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.