Lúc tỉnh lại, phát hiện đã là chạng vạng. Tôi hơi hoa mắt một lát, chống người ngồi dậy trên giường, nhìn những đám mây mỏng màu vỏ quýt nơi đường chân trời, mới nhận ra đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Tần Dục Minh về rồi. Tôi nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, anh ấy đang mở một bản nhạc, Chi Mai, một bản violin quen thuộc với chúng tôi. Tôi đột nhiên nhớ lại, chúng tôi đã từng cùng nhau khiêu vũ trên nền bản nhạc này, lúc đó chỉ là muốn tìm chuyện giải trí, không kìm nổi chọn một bài để nhảy mà thôi.
Nhưng đó cũng chỉ là một chi tiết nhỏ đến cả tôi cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.
Tôi vẫn đang chóng mặt, Tần Dục Minh đã bước đến bên cạnh trong ánh hoàng hôn ngập tràn, lại gần kề sát trán của anh vào trán tôi, một lát sau mới đứng thẳng dậy nói, “May mà không sốt.”
“Anh về lúc nào?” Tôi ngơ ngác hỏi, đầu óc giống như bị rỉ sét — tuy rằng bình thường nó vốn đã rỉ sét rồi.
“Về lúc trưa.” Tần Dục Minh đáp, lúc đi ra ngoài còn nói, “Mau đứng lên, em đã không ăn gì một ngày rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ không biết được thay vào lúc nào… Là áo của anh ấy. Thật thú vị.
“Là anh thay đồ cho em sao?” Tôi đi theo sau anh, dựa vào khung cửa phòng bếp hỏi.
“Là anh. Duy Hiên, đừng dựa vào cửa, sẽ lạnh, tới ghế sopha lấy mền khoác thêm đi.” Tần Dục Minh không quay đầu nói, anh đang hầm gà, hương thơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ngot-ngao-hoi-cam/2399314/chuong-1-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.