Lúc tôi và Tần Dục Minh gặp lại nhau lần nữa, đã là một thời gian dài sau đó. Ấy là khi tôi đến chụp ảnh cho bộ thiết kế mới của Charlie.
Anh là nhiếp ảnh gia, chuyện này tôi biết. Nhưng tôi không ngờ anh có thể tự thành lập một studio giờ đã có chút tiếng tăm, hợp tác với rất nhiều công ty, còn anh thì không phải ai cũng hẹn chụp được.
Mà xui quỷ khiến thế nào, hôm ấy lúc tôi bước ra từ phòng thử đồ, liền nhìn thấy anh. Lúc đó Charlie đang nói chuyện với anh, tôi đứng trong góc nhìn bọn họ, tới tận khi Charlie vẫy tay gọi tôi tới.
Có lẽ cận hương tình khiếp là câu đúng nhất để miêu tả tôi lúc đó, tôi từ từ đi qua, Charlie liền giới thiệu tôi với Tần Dục Minh, cũng giới thiệu Tần Dục Minh với tôi kèm thêm vài câu khen ngợi. Hoàn cảnh này, bây giờ nhớ lại còn thấy lúng túng cực kỳ, nhưng tôi cố nhịn xuống, làm bộ như lần đầu gặp gỡ anh, mỉm cười gật đầu chào hỏi, cũng không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt anh cứ nhìn thẳng vào tôi chằm chằm, cho dù là lúc chụp ảnh, lúc nghỉ ngơi, hay lúc tôi tán dóc cũng mấy người mẫu khác, đều có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy.
近乡情怯 – cận hương tình khiếp: Chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.
Không có ý dò xét, chỉ nhìn tôi như vậy.
Đêm đó sau khi hoàn thành công việc, tôi từ chối lời mời ăn cơm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ngot-ngao-hoi-cam/2399306/chuong-1-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.