Nhất thời cả hai chúng tôi đều sửng sốt, sau khi tạm biệt nhau ngày đó, đã ba năm rồi không gặp lại, mà người như Uông Cảnh Diệu, thực sự rất khó để không nhớ kỹ, tôi nghĩ chắc là y đã quên tôi rồi, nguyên nhân kinh ngạc là vì không biết tại sao tôi lại đứng sau bàn làm việc của Tần Dục Minh.
Cả hai nhìn nhau, tạm thời không ai mở miệng, cuối cùng y hỏi, “Cậu là ai?”
Tôi ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời, “Tôi là Tiết Duy Hiên.”
Không ngờ lại tới phiên y sững sờ, lầm bầm trong miệng, “… Thì ra cậu chính là Tiết Duy Hiên.”
Nhưng lúc này tôi không rảnh để ý tới y, thẳng thắn hỏi, “Anh muốn tìm Tần Dục Minh sao?”
Y gật đầu, “Không ngờ cậu ấy lại không ở đây.”
Tôi lại lắc, “Anh ấy đi chuẩn bị rồi, mọi người chụp ở đâu? Điện thoại di động của tôi hết pin, không liên lạc được với anh ấy.”
Hình như Uông Cảnh Diệu không ngờ tôi sẽ hỏi thẳng như vậy, y nói, “Tôi dẫn cậu đi.”
Tôi bước ra khỏi bàn làm việc, cùng y đi qua một hành lang dài, dừng lại trước một cánh cửa có đánh dấu, y không nhịn được quay qua đánh giá tôi, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Tôi nở nụ cười, còn chưa trả lời, cửa đã mở ra, Tần Dục Minh đứng sau cánh cửa, đầu tiên anh liếc mắt nhìn tôi, sau đó mới nhìn Uông Cảnh Diệu, gật đầu với y ra hiệu đi vào, rồi nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ngot-ngao-hoi-cam/2399299/chuong-1-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.