Lúc về nước đã là ba giờ sáng, sau khi đến nhà tôi chỉ thấy cả người mệt mỏi rã rời, điện thoại di động cũng không có sức mở lên mà cứ thể thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau, đói bụng đến mức muốn ngất đi. Tần Dục Minh không ở nhà nên tôi đành phải tự mình đi nấu bát mì — mùi vị chỉ miễn cưỡng có thể ăn được nhưng lúc này cũng lười so đo. Ăn xong rồi mới nhớ ra việc mở điện thoại, gần như ngay lập tức vang lên tiếng chuông thông báo, tất cả đều là của Tần Dục Minh, mười mấy cuộc điện thoại cùng với rất nhiều tin nhắn.
Tôi cầm lên xem liền nhìn thấy tin nhắn cuối cùng: “Bây giờ anh về ngay.” Thời gian gửi là lúc tôi đang ngồi trên máy bay.
Tôi thật sự cảm thấy kinh ngạc đối với sự thẳng thắn của anh, dù sao nhìn biểu hiện của anh lúc trước có thể thấy anh quan tâm tới mẹ rất nhiều, còn thường xuyên đến bầu bạn, dường như mẹ không có anh thì không được — hiện giờ cặp sinh đôi của bà và thương nhân kia tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng chưa đến mức gặp nhau mỗi ngày.
Bà ấy sống không tốt, tôi biết. Nếu bà thuận buồm xuôi gió nhất định sẽ không nhớ tới tôi và Tần Dục Minh — Không, bà ấy chưa hề nghĩ tới tôi, bà chỉ tìm một mình Tần Dục Minh mà thôi.
Nơi ở hiện tại là nhà mới của anh ấy, vừa mới sửa lại dọn vào ở chưa quá bốn tháng, mọi thứ thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ngot-ngao-hoi-cam/2399239/chuong-5-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.