Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trước cửa nhà — không phải nơi nào khác mà chính là nhà lúc cha mẹ còn chưa ly hôn, sau đó tôi từng ở đây một thời gian dài cho đến lúc có thể hoàn toàn độc lập về tài chính.
Cùng lúc đó cha cũng ly hôn với người phụ nữ ông từng ngoại tình.
Tôi không hiểu sao mình lại ở chỗ này, mọi thứ tự nhiên xảy ra ắt hẳn sẽ có nguyên nhân, nghĩ vậy liền đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt — giờ tôi mới chú ý rằng bàn tay mình hiện tại nhỏ hơn trong trí nhớ không ít.
Cửa mở, vẫn là vẻ yên tĩnh trong ký ức, đồ đạc trong nhà cũng chẳng hề khác gì, chỉ có điều không có che vải chống bụi. Tôi cảm thấy ngờ vực mà bước vào, liếc nhìn bóng mình trên cửa.
Nói không giật mình là nói dối, trong gương rõ ràng là bộ dáng của một học sinh cấp ba, mặt không hề có cảm xúc, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh.
Thật quái lạ, tôi chỉ cảm thấy hoang đường rồi lại theo bản năng cho rằng nên như vậy, còn đang do dự liền nghe thấy tiếng động phía sau lưng.
Tôi nhìn thấy bóng Duy Hiên phản chiếu bên trong cửa kính, em ấy vẫn còn là học sinh cấp hai, trên mặt hiện rõ vẻ do dự, một tay siết chặt lấy thành ghế sopha bên cạnh chỗ ngồi.
“Duy Hiên.” Tôi nghe thấy mình gọi em.
Nghe được giọng tôi dường như em hơi cứng người lại — không phải vì tầm mắt tôi sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ngot-ngao-hoi-cam/2399236/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.