Chương trước
Chương sau
Những người này, lưng đều thẳng, đứng nghiêm tại chỗ, giống hệt như quân nhân. Khuôn mặt bọn họ đều vô cùng nghiêm túc, dường như đang chờ đợi mệnh lệnh gì đó vậy.
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc nhìn bọn họ, lúc này, Đông Phương Hiển cũng lẳng lặng đi đến.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, còn Dương Phân thì lại làm một vài hành động, có vẻ là đang đặt ra mệnh lệnh nào đó. Tiếp theo, Dương Phân bỗng nhiên vỗ tay một cái.
Ngay sau đó, những người bệnh kia giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình một cái, rồi tỉnh táo lại.
“Ôi, sao lưng của tôi lại đau như vậy?”
“Ơ, sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ lúc trước…”
“Đúng vậy, lúc trước tôi đang làm cái gì vậy nhỉ?”
“Anh không nhớ sao? Tôi cũng không nhớ.”
“A, Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh.”
“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh, sao hai vị lại ở đây? Chúng tôi bị sao vậy?”
“Phải, Thẩm thiếu, chúng tôi bị sao vậy? Bị bệnh gì sao?”
Mọi người liên tục hỏi, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc mắt trao đổi, bọn họ không nhớ được ký ức của nửa tháng nay?
Hơn nữa, cũng không hề có một chút ký ức gì về việc bị Dương Phân khống chế?
Thẩm Tu Lâm ngẫm nghĩ một lát, mỉm cười, nói “Mọi người bình tĩnh, đừng nóng vội. Đúng thật là trước đó mọi người bị bệnh, đã ở đây nửa tháng rồi. Cũng may hiện giờ mọi người đều bình an vô sự. Tất cả là nhờ vị tiền bối này đã cứu mọi người, nên mọi người mới khôi phục bình thường.”
Thẩm Tu Lâm vừa nói vừa chỉ vào Dương Phân.
Tất cả bọn họ đều giật mình, rồi không ngừng cảm ơn Dương Phân.
Dương Phân có chút hiểu được ý đồ của cháu trai, chỉ lạnh nhạt đáp lại.
Tuy rằng ở trong lòng mọi người đều không hiểu vì sao cô gái chỉ hơn hai mươi tuổi trước mặt lại có thể gọi là “tiền bối” được.
Sở dĩ Thẩm Tu Lâm nói như vậy cũng là bởi vì tránh cho một số lớp người lớn tuổi ở thành phố N này, có người có thể biết được bộ dáng lúc còn trẻ của Dương Phân.
Hoặc kể cả không phải là người lớn tuổi, nhưng trong nhà cũng có được bức ảnh của Dương Phân thời còn trẻ thì sao?
Tuy rằng mấy đại gia tộc kia đều bị diệt sạch cả rồi, nhưng thế lực lúc trước của bọn họ vẫn còn sót lại.
Không thể tuyệt đối bảo đảm trăm phần trăm không có kẽ hở được.
Cho nên, so với việc có khả năng tồn tại điều không thể ngờ trước, thà rằng cứ lấp kín mọi kẽ hở từ bây giờ đi.
Sau đó, tất cả mọi người đều được người thân đang chờ bên ngoài đưa đi.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng dẫn theo Dương Phân trở về biệt thự.
Dương Phân nói “Con sợ có người nhận ra bà?
“Phải, đến lúc đó thì cứ nói bà và bà nội có quan hệ họ hàng là được.”
“Nhưng bà không thể xuất hiện… Đây đúng là vấn đề, mỗi ngày bà đều phải tới bộ hậu cần.”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu, im lặng trong chốc lát, nói “Nếu thực sự cần thiết, chỉ có thể nói… bà đã mất rồi.”
Đúng lúc này, Thẩm Tiền Du xuất hiện “Ừm. Lúc cần thiết thì chỉ có thể nói như vậy.”
Dương Phân nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình, có chút khó chịu. Bà cũng cảm thấy bộ dạng này của mình ngoại trừ phiền phức ra thì chẳng có gì là tốt cả.
Vì vậy, Dương Phân thở dài “Nếu có thể hoá trang thì tốt rồi, bà có thể đóng hai vai.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ý của bà rất hay.”
“Đúng vậy, ý này rất hay. Con có thể giúp một chút, phần còn lại chỉ cần hoá trang sơ qua là được.” Người nói chuyện là Đông Phương Hiển.
Thẩm Tu Lâm vội vàng nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, em có cách sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Phải.”
“Cách gì?”
Đông Phương Hiển lấy một viên dịch dung đan từ trong không gian ra ”Đây là dịch dung đan, nhưng cũng không phải có thể giúp cho người uống nó hoàn toàn thay đổi thành bất kỳ hình dáng gì mà họ muốn. Sau khi uống còn cần phải hoá trang mới giải quyết được.”
“Không sao.” Thẩm Tu Lâm cười “Ý của em là, dịch dung đan này chỉ có thể giúp đỡ phần cơ sở thôi đúng không?”
“Phải, có thể giúp một người có được cơ sở khuôn mặt tương tự với người khác. Nhưng mà, uống thứ này cũng phải dùng tới tinh thần lực. Khi bà nội uống nó, em nhất định phải ở bên cạnh, còn cần giúp bà vận chuyển tinh thần lực nữa.”
“Được rồi, phải làm thế nào thì em cứ nói. Nhưng mà, uống dịch dung đan này có ảnh hưởng gì tới cơ thể hay không?”
“Không có. Nhưng một viên dịch dung đan này chỉ có thể duy trì năm năm mà thôi. Em cũng chỉ có một viên duy nhất, năm năm sau chúng ta lại nghĩ biện pháp khác.”
“Không sao.” Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Năm năm là đủ rồi. À phải, bà nội dùng dịch dung đan, nếu muốn biến lại bộ dáng này…”
đúng rồi, bà nội ăn dịch dung đan, muốn lại biến thành bộ dáng này…”
“Không có vấn đề gì, em sẽ hướng dẫn bà nội dùng tinh thần lực để chuyển đổi.”
Lúc này Thẩm Tu Lâm mới hoàn toàn yên tâm “Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.”
Đông Phương Hiển gật đầu, lại nói tiếp “Dịch dung đan này có thể thay đổi hình dáng bên ngoài thôi, không thể thay đổi tính chất của da. Nếu như bà nội muốn hoá trang thành dáng vẻ lúc trước, tay cũng sẽ là vấn đề, bà có thể đeo găng tay là được.”
Dương Phân gật đầu “Ừm, việc này không thành vấn đề, sau này bà sẽ tận lực giảm bớt xuất hiện trước mặt mọi người.”
Mọi người ngẫm lại thì thấy cũng đúng, điều đáng tiếc duy nhất là, hai người không thể đồng thời xuất hiện… Nhưng mà, có thể như hiện giờ đã là rất tốt rồi.
Vì vậy, Dương Phân uống dịch dung đan. Còn về phần hoá trang, đã là phụ nữ, đương nhiên tự mình cũng có thể hoá trang.
Đông Phương Hiển cũng hướng dẫn cho bà cách sử dụng tinh thần lực, Dương Phân rất thông minh, nhanh chóng học xong.
Vì vậy, chưa tới nửa giờ, Dương Phân đã có thể tự do biến đổi giữa hai bộ dạng khác nhau.
May là đồ trang điểm ở nhà cũng có, nhưng lại không nhiều.
Thẩm Tu Lâm lập tức có thêm một nhiệm vụ hàng đầu, thu thập thật nhiều mỹ phẩm cho bà nội nhà mình.
Ngày hôm sau, người bên Đế đô đã chạy tới.
Trên thực tế, tin tức về việc tối hôm qua có một vị tiền bối xuất hiện ở nơi này, còn chữa trị cho tất cả người bệnh đã lan truyền ra khắp toàn bộ căn cứ.
Sáng sớm nay, Thẩm Tiền Du và Dương Phân trong bộ dạng Thẩm lão phu nhân lại xuất hiện ở trước mặt mọi người. Thẩm Tiền Du cùng Dương Phân đi tới bộ hậu cần.
Sắc mặt của Thẩm lão phu nhân có chút tiều tuỵ, chỉ nói với mọi người mấy câu rồi lập tức trở về nhà nghỉ ngơi.
Những người bệnh khi trước đa phần là thanh niên khoẻ mạnh, người lớn tuổi giống như Dương Phân lại không có nhiều.
Dương Phân tuy rằng cũng được vị tiền bối kia cứu, thế nhưng theo lời vị tiền bối kia, cơ thể của bà lại bị tổn thương khá nhiều. Nếu như không phải là vị tiền bối kia có quan hệ họ hàng với nhà mẹ đẻ của Dương Phân, có lẽ còn không thể cứu nổi bà.
Không ít người ở đây nghe xong đều thổn thức khá lâu.
Tin tức này đương nhiên là do tự bản thân Dương Phân nói ra.
Mặt khác, Dương Phân dù biến thành bộ dáng thiếu nữ thì cũng sẽ hoá trang khuôn mặt của mình khác đi một chút.
Ít nhất, cho dù có người biết Dương Phân người, cũng tuyệt đối không nhận ra thiếu nữ kia là Dương Phân lúc còn trẻ.
Khí chất, là thứ có thể khiến cho người khác thay đổi đến mức khó có thể nhận ra.
Dương Phân về nghỉ ngơi, sau đó không lâu, khi người bên Đế đô tới, xuất hiện lại là “vị tiền bối” kia.
Thẩm Tu Lâm nhìn thấy người của Đế đô tới cũng không ngạc nhiên. Tin tức đêm qua hắn vốn cũng không cố ý che giấu, tự nhiên, Đế đô có thể nhận được tin tức cũng không có gì bất ngờ cả.
“Thẩm thiếu.” Người đến là Nghiêm Trọng Thiên “Chúng tôi…”
“Tôi biết anh muốn nói gì.” Thẩm Tu Lâm cắt ngang Nghiêm Trọng Thiên “Tôi đã phái người đi mời vị tiền bối kia, chỉ là, trước đó, tôi phải nói rõ ràng một điều. Vị tiền bối này có chút quan hệ với bà nội của tôi, cho nên mới miễn cưỡng giúp một chút. Trên thực tế, tôi cảm thấy… ngài ấy… rất lạnh lùng. Các anh có hiểu không?”
Nghiêm Trọng Thiên nghiêm túc nói ”Thẩm thiếu, có thể nhờ Thẩm thiếu giúp đỡ một chút được không? Hơn ba ngàn người bệnh của Đế đô…”
Thẩm Tu Lâm thở dài “Vấn đề của Đế đô không lớn, thế nhưng, các anh có nghĩ tới hay không, trong thiên hạ, có rất nhiều người.”
Nghiêm Trọng Thiên im lặng, thoáng thở phào một cái “Mặc kệ thế nào, hiện tại cứ giải quyết khó khăn trước mắt đã.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau đó không lâu, Dương Phân đến.
Thẩm Tu Lâm đứng lên, cung kính nói “Tiền bối.”
Dương Phân nhàn nhạt khoát tay một cái.
Mấy người Nghiêm Trọng Thiên học theo Thẩm Tu Lâm, so với Thẩm Tu Lâm còn tỏ ra kính trọng hơn ”Tiền bối.”
Dương Phân ngồi xuống “Muốn ta cứu người? Có thể! Nhưng ta cần có một vài thứ làm trao đổi.”
Nghiêm Trọng Thiên vội nói “Xin Tiền bối cứ nói.”
Dương Phân lấy một khối ngọc ra “Ta cần ngọc thạch. Cũng không phải tất cả ngọc thạch ta đều có thể sử dụng. Mấy vị đây có thể thu thập được bao nhiêu ngọc thạch thì cứ thu thập đi. Sau đó cần ta cứu người, thì dùng ngọc thạch làm trao đổi.”
Nghiêm Trọng Thiên thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là vật chất thì tốt rồi. Anh ta nhìn ngọc thạch, bình tĩnh nói “Vãn bối đã biết, nhất định sẽ thu thập ngọc thạch đưa tới cho tiền bối.”
“Ừm.” Dương Phân nhàn nhạt đáp một tiếng.
Thẩm Tu Lâm nhân cơ hội vội hỏi “Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta tới thành phố M một chuyến có được không?”
Dương Phân liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, khẽ gật đầu “Ừm.”
Nghiêm Trọng Thiên trong lòng lại thở phào một hơi.
Kỳ thực Thẩm Tu Lâm cũng không phải muốn làm không công, nhưng mà… Một mặt, hắn không đành lòng để nhiều người như vậy chết đi, mặt khác, những người này có thể cứu sống, ở một số thời điểm khác là rất có tác dụng.
Khi nhân loại tập trung đến nơi này, không có ai có thể bảo đảm sau này sẽ thế nào.
Trong lúc có cùng chung kẻ địch, nhân loại có thể đoàn kết lại cùng chiến đấu, thế nhưng khi không còn kẻ địch thì sao?
Thẩm Tu Lâm không thể không phòng ngừa chu đáo.
Huống chi, nếu như hắn đi cùng với Đông Phương Hiển, không còn ở vị diện này thì sao? Như vậy, Thẩm gia có bị kẻ khác nhòm ngó hay không?
Cho nên, khi Dương Phân có năng lực như vậy, Thẩm Tu Lâm hi vọng bà có thể khống chế càng nhiều người càng tốt.
Nếu như những căn cứ khác không có ý đồ gì với Thẩm gia thì hai bên đều tốt đẹp.
Còn nếu mà những căn cứ kia không yên phận… Như vậy, số người mà Dương Phân đã cứu ở những căn cứ đó, chắc chắn sẽ hữu dụng.
Không thể không nói, Thẩm Tu Lâm thực sự suy nghĩ đủ sâu sắc.
Mấy người Dương Phân và Thẩm Tu Lâm dùng tốc độ nhanh nhất tới thành phố M.
Đông Phương Hiển cũng đi theo, nhưng y hoàn toàn giữ im lặng, thậm chí ở trước mặt người khác đều không tỏ ra mình là nhân vật gì quan trọng.
Thẩm Tu Lâm nắm tay của Đông Phương Hiển, nói “Trước đó chúng ta cũng tới Đế đô mấy lần để kiểm tra người bệnh, nhưng lại không kịp xem xét kỹ càng. Lần này nói không chừng có thể tiện đường xem xem, người của Đế đô tới nơi này cũng được một thời gian rồi, không biết căn cứ được xây dựng thế nào rồi.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, gật đầu.
Bọn họ sở dĩ để Dương Phân đặt ra yêu cầu trao đổi, là bởi vì muốn thể hiện rõ sự “Lạnh lùng” của Dương Phân.
Mặt khác, có vật trao đổi, người ta mới cảm thấy không nợ nần ân tình gì. Như vậy, Đế đô cũng sẽ yên tâm hơn.
Bên cạnh đó, Dương Phân còn có thể yên lặng khống chế những người này, đây không phải là một hòn đá trúng hai đích hay sao?
Ít nhất, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều cảm thấy biện pháp này rất ổn.
Ngọc thạch mà bọn họ cần thật ra là ngọc thạch có chứa linh khí. Những vật có linh khí thì dù hiện giờ là thời điểm mà tinh hạch có mặt ở khắp mọi nơi đi chăng nữa, cũng là vật vô cùng có giá trị.
Hơn nữa, linh khí không giống với năng lượng thể, chúng có thể chia ra làm hai khái niệm khác nhau.
Năng lượng thể mặc dù tốt, nhưng không được thuần tuý như ngọc thạch.
Đương nhiên… Có những lúc, linh khí sẽ có hiệu quả tốt hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.