Chương trước
Chương sau
Lâm Duệ đi ra ngoài, Thẩm Tu Lâm nhìn Tiếu Thành Quân đang ngồi ở một bên, rồi dùng tinh thần lực kiểm tra…
Dùng biện pháp trị liệu bằng tinh thần lực này cũng có hiệu quả giống như cách Thẩm Dật Hiên làm lần trước.
Chỉ là, cách của Thẩm Dật Hiên tiết kiệm tinh thần lực hơn một chút mà thôi.
Thế nhưng biện pháp của Thẩm Tu Lâm sẽ có hiệu quả triệt để hơn, minh chứng rõ ràng nhất chính là tạp chất trong cơ thể Thẩm Tu Lâm rất ít.
Nửa giờ sau, Thẩm Tu Lâm mới ngừng lại.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tu Lâm không dùng quá nhiều tinh thần lực, thậm chí, tinh thần lực mà hắn vận chuyển vào cơ thể Tiếu Thành Quân còn cần phải khắc chế.
Nếu không thì, một khi vượt quá mức độ mà gân mạch trong cơ thể Tiếu Thành Quân có thể chịu đựng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hơn nữa, gân mạch trọng thương, dị năng sẽ bị phá.
Cho nên, để duy trì mức độ ổn định, Thẩm Tu Lâm dùng tới nửa giờ mới ngừng tay lại.
Mà Tiếu Thành Quân, anh ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, rồi hôn mê.
Thẩm Tu Lâm bĩu môi, sức chịu đựng thật là kém.
Nhưng mà, bộ dáng chật vật thế này, có lẽ… hắn có thể thăm dò một chút người bên ngoài kia.
Nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm vuốt cằm, đi ra ngoài.
Khi Thẩm Tu Lâm vừa xuất hiện, Lâm Duệ ngay lập tức chạy tới. Đối phương vốn vô cùng lo lắng đợi ở bên ngoài, nhìn thấy người ra, đương nhiên là nóng ruột muốn biết.
“Thẩm thiếu, đoàn trưởng của chúng tôi thế nào?”
“Ở bên trong, anh vào đi.”
Lâm Duệ vội vã chạy vào bên trong, Thẩm Tu Lâm chậm rãi đi đằng sau đối phương.
Lâm Duệ vào phòng, thấy Tiếu Thành Quân nằm ngất ở một bên, sợ hết hồn “Thành Quân!”
Ngay cả đoàn trưởng cũng quên hô, Lâm Duệ chỉ kêu to tên Tiếu Thành Quân, vội vàng chạy tới, ôm người lên, rồi thăm dò hơi thở của đối phương.
Còn thở, Lâm Duệ thở phào một cái.
Bản thân mình không phải trị liệu hệ dị năng giả, không biết tình huống hiện giờ của Tiếu Thành Quân ra sao.
Lâm Duệ vội vàng nhìn về phía cửa, lúc này, Thẩm Tu Lâm mới thong dong đi tới.
“Thẩm thiếu, Thành Quân anh ấy…”
Trong mắt Lâm Duệ chỉ có lo lắng, không có oán hận hay không tin tưởng. Điều này khiến cho Thẩm Tu Lâm khá hài lòng.
Nếu thái độ của Lâm Duệ không tốt, dù hắn sẽ không hối hận đã cứu đối phương, nhưng sau này cũng chấm dứt khả năng hợp tác.
Cũng may, thái độ của Lâm Duệ coi như làm cho hắn hài lòng.
Thẩm Tu Lâm nói “Anh yên tâm, anh ta không sao.”
Lâm Duệ hơi run lên “Anh ấy hộc máu… Không bị làm sao?”
Thẩm Tu Lâm cười haha “Phun ra chút máu thôi, có thể có chuyện gì?”
Lời của Thẩm Tu Lâm khiến cho khoé môi Lâm Duệ co giật.
Thẩm Tu Lâm khoát khoát tay “Chuyển anh ta tới cái giường kia nghỉ đi. Đến ngày mai, anh ta có ổn hay không thì anh sẽ biết thôi.”
Lâm Duệ lại ngẩn ra, rồi gật đầu “Được, tôi biết rồi, cảm ơn Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm cười, ra khỏi phòng.
Tối hôm đó, Thẩm Tu Lâm khẩn trương cầm tay Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển… thật ra cũng có chút thấp thỏm.
Trong lòng Thẩm Tu Lâm mặc dù đã coi Thẩm Dật Hiên là con trai mình, thế nhưng trực giác và ý nghĩ của hắn là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Hiên Hiên ngất đi như vậy, không sao chứ?”
Thẩm Tu Lâm cho Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình ăn một vài thứ đặc biệt, hai người hiện giờ đều ngất đi.
Như vậy bọn họ mới có thể yên tâm hành động.
Thẩm Tu Lâm khẩn trương nhìn Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển bất đắc dĩ cười một cái, lấy vài thứ y đã chuẩn bị từ trước ra, sắp xếp một trận pháp xung quanh Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình.
Thẩm Tu Lâm ở bên ngoài nhìn, không dám quấy rầy đến động tác của Đông Phương Hiển.
Lúc này, trận pháp kia bỗng dưng ào ào nổi gió.
Thẩm Tu Lâm giật mình “Xảy ra chuyện gì?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Một lát nữa, bất kể có thấy cái gì cũng đừng lên tiếng, chờ tôi quay lại.”
Đông Phương Hiển nói xong, quay người nhảy vào trong trận pháp.
Thẩm Tu Lâm đứng ở bên ngoài, lo lắng nhìn vào bên trong.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm chỉ thấy trong trận pháp truyền ra đủ mọi màu sắc ánh sáng. Kế tiếp, tại trung tâm trận pháp, một luồng ánh sáng màu vàng và màu đỏ loé lên.
Thế nhưng, chỉ một lúc sau, ánh sáng màu vàng dần dần biến mất, ánh sáng màu đỏ thì lại bao phủ hoàn toàn tất cả trận pháp.
Lúc này, một tiếng rên của Thẩm Dật Hiên từ trong trận pháp rõ ràng truyền ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vã muốn đi vào trong trận pháp, thế nhưng hắn nghĩ tới lời dặn của Đông Phương Hiển, cho nên ngừng lại không bước tiếp nữa.
Hít sâu một hơi, Thẩm Tu Lâm nhéo lên đùi mình, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Sau đó, qua khoảng ba phút, ánh sáng này đỏ dần dần biến mất, nhưng tiếng kêu của Thẩm Dật Hiên lại liên tiếp vang lên.
Thẩm Tu Lâm nghe mà vô cùng đau lòng.
“Hiên Hiên…” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng gọi một tiếng, nhưng cũng không dám quá lớn tiếng.
Trong trận pháp, Đông Phương Hiển bỗng nhiên bay lên giữa không trung. Y khẽ quát một tiếng, một luồng ánh sáng màu đen đánh thẳng về phía Thẩm Dật Hiên.
Chỉ thấy, Thẩm Dật Hiên không còn kêu đau nữa, ánh sáng màu đen cũng tàn ngập khắp trận pháp.
Rất nhanh Thẩm Tu Lâm đã không nhìn thấy cái gì nữa. Loại ánh sáng màu đen kia không chỉ ngăn trở tầm mắt của người khác, mà còn có thể ảnh hưởng tới dị năng.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy tinh thần lực của mình bắt đầu mất khống chế.
Một lát sau, tinh thần lực của hắn hoàn toàn không thể nắm giữ được nữa, tự chủ hướng về trận pháp kia.
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, theo bản năng muốn thu hồi tinh thần lực.
Thế nhưng, đúng lúc đó, giọng của Đông Phương Hiển vang lên “Đừng ngăn cản.”
Thẩm Tu Lâm lập tức dừng lại.
Tiếp đó, tinh thần lực của hắn điên cuồng đổ vào trong trận pháp.
Nếu như không phải tin tưởng Đông Phương Hiển, tinh thần lực mất đi nhiều như vậy, Thẩm Tu Lâm nhất định sẽ ngăn cản.
Thế nhưng, đó là Đông Phương Hiển, là Đông Phương Hiển mà hắn tin tưởng.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cắn răng “Ừm.”
Hắn đáp một tiếng, để mặc tinh thần lực tràn ra.
Ngay khi Thẩm Tu Lâm không thể chịu đựng được nữa, Đông Phương Hiển cũng chưa kêu dừng lại… Bỗng nhiên, trận pháp lại phát sinh biến hoá kỳ quái.
Tinh thần lực trong trận pháp, dày đặc sền sệt.
Mà hiện tại, loại tinh thần lực đặc quánh kia quay đầu hướng về phía hắn lao tới.
“Trời.” Thẩm Tu Lâm hoảng sợ.
Vừa nãy là bị động đưa đi, hiện giờ lại thành bị động nhận lấy.
Thẩm Tu Lâm cả người nhất thời phồng lên giống như bóng cao su, đây là do tinh thần lực truyền tới tạo ra.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy cả người đều rất thoải mái.
Lúc này, Đông Phương Hiển bỗng nhiên hét lớn một tiếng “Tu Lâm, vào đây!”
Thẩm Tu Lâm không dám trì hoãn, vội vàng đi vào.
Đến bên trong, hắn mới phát hiện… cảnh tượng trước mắt, khá là quái dị.
Thẩm Dật Hiên nằm trên mặt đất, sắc mặt vô cùng hồng hào, quanh thân thằng bé bao trùm một loại tinh thần lực màu đen.
Tinh thần lực này hoàn toàn là màu đen thuần tuý, giống y như mực.
Thẩm Tu Lâm nhận ra, trạng thái của Đông Phương Hiển bên kia cũng rất kỳ lạ.
Cả người Đông Phương Hiển cũng bị tinh thần lực màu đen kia bao phủ.
Chỉ là, loại tinh thần lực này dường như cũng không thể thương tổn tới Đông Phương Hiển. Không chỉ thế, Thẩm Tu Lâm mơ hồ cảm thấy được, loại tinh thần lực này, đối với Đông Phương Hiển còn có lợi.
Quả nhiên, vào lúc này, Đông Phương Hiển gọi “Anh đến đây, đi đến gần chỗ của tôi, gần hơn chút nữa.”
Thẩm Tu Lâm hiểu ra, cả người nhào tới trên người Đông Phương Hiển, sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng bị tinh thần lực màu đen bao trùm khắp cả người.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, Đông Phương Hiển nói “Song tu.”
Nguồn:
Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật một cái, có chút không dám tin nhìn Đông Phương Hiển “Em nói cái gì?”
Đông Phương Hiển nhấp môi “Song tu, mau lên.”
Lần này thì Thẩm Tu Lâm có thể hoàn toàn xác định. Thế nên, khi Đông Phương nhà hắn khó khăn lắm mới chủ động một lần, hắn đương nhiên là phải… mau mau nhào tới.
Trận pháp rất lớn, vì vậy, Đông Phương Hiển bị Thẩm Tu Lâm đẩy ngã trên mặt đất…
So với song tu, Thẩm Tu Lâm càng muốn chiếm lấy Đông Phương nhà hắn hơn.
Thế nhưng, Đông Phương Hiển lại dẫn dắt hắn sử dụng một loại phương pháp song tu linh lực khác so với trước.
Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Sao lại thế này?”
Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Một loại phương pháp khác, có nhiều tác dụng hơn… Đối với việc thăng cấp sau này của chúng ta có lợi hơn.”
Thẩm Tu Lâm cười khổ “Đông Phương, so với song tu, anh càng muốn hung hăng chiếm lấy em hơn.”
Đông Phương Hiển ngẩn ra, rồi mặt đột nhiên đỏ bừng.
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi “Đương nhiên, anh sẽ không tuỳ hứng vào lúc này… Đông Phương, anh sẽ không hỏi cái gì. Giao cho anh, nhé?”
Đông Phương Hiển nhắm hai mắt lại…
Màu đen tinh thần lực thông qua phương thức gắn kết giữa hai người mà thẩm thấu dần vào trong cơ thể.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm ôm xiết lấy nhau, cùng tinh thần lực màu đen kia, hoà thành một thể…
Một lúc lâu sau, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm kết thúc song tu, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn đầy sức mạnh.
Nhìn sang bên cạnh, tinh thần lực màu đen kia không ngừng chảy về phía Đông Phương Hiển, đến cả bên chỗ Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình cũng là như vậy.
Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình đều đang hôn mê, nhưng khí tức của cả hai người đều rất mạnh, so với lúc trước còn mạnh hơn một cấp bậc.
Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái, không thèm quan tâm hai người kia nữa. Hắn cầm quần áo mặc vào cho Đông Phương Hiển, trước đó còn dùng tinh thần lực chuyển hoá thanbf thuỷ hệ dị năng, thoáng lau qua cho Đông Phương Hiển.
Hắn không nỡ để cho Đông Phương Hiển nhà hắn phải khó chịu một chút nào.
Đông Phương Hiển lúc này cũng không biết đang ngủ hay đang tu luyện.
Thẩm Tu Lâm ôm người nằm xuống, để đối phương gối lên trên đùi của mình.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng bắt đầu tu luyện.
Loại tinh thần lực màu đen kỳ quái này, hắn cảm thấy, đối với chính mình cũng rất có lợi.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm không khách khí gì ngồi ở bên trong tu luyện.
Mà theo hắn bắt đầu tu luyện, phần lớn tinh thần lực màu đen bên trong trận pháp đều chảy về phía hắn.
Nếu có người ở đây xem, nhất định sẽ phát hiện trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm giống như tạo thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy này, thật sự có chút đáng sợ.
Ngay tại lúc này, sấm sét giữa bầu trời vang lên.
Sấm sét này, tiếng vang vô cùng lớn, đủ để doạ trẻ nhỏ hoặc là người nhát gan phát khóc.
Thế nhưng, sấm sét lớn như vậy, người trong trận pháp lại hoàn toàn không biết gì.
Sấm sét bắt đầu hạ xuống liên tục, ầm ầm nổ vang khắp trời.
Sấm sét màu tím trực tiếp đánh thẳng vào trong trận pháp.
Đáng lý ra, trận pháp phải bị phá hỏng, hoặc ít nhất cũng sẽ bị hao tổn.
Thế nhưng, tất cả chỗ sấm sét này lại hoàn toàn đánh xuống vòng xoáy trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm.
Vòng xoáy liên tiếp xoay tròn.
Ngay cả chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không hề nhận thấy điều gì.
Sấm dét đánh vào vòng xoáy, không những không làm Thẩm Tu Lâm bị thương, trái lại, còn giống như tinh thần lực màu đen kia, bị Thẩm Tu Lâm xem là tài nguyên tu luyện mà hấp thu vào.
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng liên tục tăng lên, thế nhưng… tất cả đều bị Thẩm Tu Lâm hấp thu sạch sành sanh.
Theo Thẩm Tu Lâm hấp thu như vậy, sấm sét trên bầu trời giốn như đều đang nổi giận.
Từng vệt sấm liên tục đánh xuống.
Ầm ầm nổ vang.
Thời khắc này, toàn bộ người của Đế đô đều biết đến, thậm chí, rất nhiều người mau chân chạy tới đây xem, bao gồm cả một ít người giấu trong bóng tối.
Vì dụ như… Trương Tô Hàng, hay ví dụ như… Lãnh Truyện Phong.
Chỉ là, dù cho hai người đến đây, nhưng lại không thể tới gần lôi trận kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.