Chương trước
Chương sau
Một lần tình ái nóng bỏng này kéo dài tới tận hơn hai giờ sau mới kết thúc.
Thẩm Tu Lâm rốt cuộc mãn nguyện mà buông Đông Phương Hiển ra.
Thế nhưng trạng thái của Đông Phương Hiển lúc này lại rất tốt.
Bởi vì hai người song tu, tinh thần lực dung hợp, thế nên tinh thần lực chiếm được sự yêu thương vỗ về từ đối phương, về mặt trạng thái đương nhiên là thoải mái vô cùng.
Chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng như thế, thoải mái hớn hở.
Chỉ tiếc là, loại song tu này không thể làm hàng ngày được, vẫn phải có khoảng cách thời gian giữa mỗi lần, nếu không, hiệu quả sẽ không tốt như vậy.
Hai người rửa mặt, sau đó cùng nhau ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài, hai người đúng lúc gặp phải Ngô Tranh cũng đang từ trong phòng đi ra.
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Ngô Tranh, ngạc nhiên “Ồ, tinh thần lực của cậu đã tới cấp ba, dị năng cũng tới cấp năm. Quá nhanh rồi, mới qua một ngày thôi mà?”
Ngô Tranh cười “Đây là lần đầu tiên hấp thu năng lượng thể, cho nên hiệu quả mới tốt như vậy.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ngô Tranh, Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó khang khác.
Người này, vào ngày hôm qua, không tự tin như vậy thì phải?
Bộ dáng rụt rè lúc đó… cùng với sự cởi mở hiện giờ khác xa nhau quá nhiều.
Chẳng lẽ vì thực lực tăng lên mà có sự thay đổi lớn đến thế hay sao? Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút vô lý.
Nhưng, hiện thực thì đúng là đã xảy ra như vậy.
Thẩm Tu Lâm bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Đông Phương Hiển nhìn Ngô Tranh, nói “Hôm nay đi ra ngoài cùng với ta.”
“Được.” Ngô Tranh không có ý kiến gì, hiện giờ bản thân mình dù có làm chuyện gì thì cũng sẽ tu luyện cùng một lúc.
Đây là đặc tính của thể chất lưu trữ, đợi đến khi cấp bậc của đặc tính này tăng lên, bản thân mình lại thuần thục sử dụng thì sẽ có thể vừa làm chuyện khác vừa tu luyện.
Nếu không thì, thể chất của Ngô Tranh cũng không đạt chuẩn.
Thẩm Tu Lâm hơi nghi ngờ nhìn về phía Đông Phương Hiển, hắn luôn cảm thấy, hai người này có gì đó là lạ.
Đông Phương Hiển cũng không muốn gạt Thẩm Tu Lâm, chỉ là ngày hôm qua không có thời gian, cho nên mới không kịp nói rõ ràng mà thôi.
Vì vậy, Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm kể về chuyện của Ngô Tranh, chỉ giấu duy nhất một việc là đối phương trước đó ba ngày mới tỉnh lại.
Đông Phương Hiển có một loại trực giác theo bản năng, vấn đề này có lẽ có liên quan khá nhiều tới bản thân y.
Vì vậy, y không nói ra.
Thẩm Tu Lâm không nghĩ nhiều, chỉ nói “Đông Phương, anh cảm thấy có rất nhiều người ở vị diện đó tới đây, có phải là do anh… ừm, việc kia, nên mới thành ra như vậy không?”
Trong thành Song Ưu dù sao cũng tồn tại một quái vật có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, cho nên, Thẩm Tu Lâm khi nói về việc trọng sinh cũng rất cẩn thận.
Đông Phương Hiển nghe hiểu được, sắc mặt có chút nghiêm túc, sau đó khẽ gật đầu “Tôi cũng nghi ngờ là có khả năng liên quan tới việc đó, thế nhưng, không có cách nào xác định được.”
Đúng là không có cách nào xác định được, việc của Ngô Tranh, cũng không biết có phải là trường hợp duy nhất hay không.
Đông Phương Hiển có một loại trực giác theo bản năng, giống như có một phiền phức rất lớn đang bao trùm lên bọn họ, nếu giải quyết không tốt… có lẽ sẽ gặp phải khó khăn.
Đông Phương Hiển lại vô cùng tin tưởng trực giác của mình. Thế nhưng… đối với tình huống trước mắt, y cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì vấn đề này không phải bản thân y có thể tự lựa chọn được.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vừa đi vừa truyền âm, cho đến khi hai người họ tới nơi huấn luyện các dị năng giả kia.
Sau đó, bọn họ kinh ngạc phát hiện… Coi như là ngày hôm qua cũng có tập luyện một chút, hiện giờ đã trôi qua một đêm, tất cả bọn họ đều đã nhớ được vị trí của bản thân mình, đang cùng nhau tự tập luyện rồi.
Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm vừa bất ngờ, lại vừa vui.
Ngộ tính của những người này càng tốt, càng dốc lòng tập luyện, thì tỷ lệ sống sót của họ mới càng cao.
Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm nhìn nhau, sau đó, Đông Phương Hiển tiếp tục giảng bài, Thẩm Tu Lâm ở một bên học, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu.
Thế nhưng lần này, việc dạy học cũng không kéo dài bao lâu, qua một khoảng thời gian, Đông Phương Hiển đã nói xong.
Điều còn lại, chính là phải tập luyện để nắm vững được cách vận hành.
Đông Phương Hiển tổng cộng nói ba cách vận hành trận pháp.
Tất cả bọn họ đều phải nhanh chóng học được ba cách vận hành trận pháp này. Chỉ có nhanh chóng nhớ kỹ mới có thể chiếm được một chút ưu thế trong những trận chiến đấu tiếp theo.
Đông Phương Hiển cảm thấy dạy tới đây là đủ rồi, còn dư lại, chính là cần bọn họ tự mình hiểu được vấn đề, cùng với tăng trưởng thực lực.
Nhưng, Đông Phương Hiển cũng nghĩ tới năng lực của quái vật kia, Lâm Tôn đã từng nhắc qua về việc này,
Những dị năng giả này, Lâm Tôn cũng không xác định được họ có phải là tai hoạ ngầm hay không. Lâm Tôn nghi ngờ, cấp bậc dị năng của những người này tăng lên rất nhanh, có thể là do quái vật kia tác quái.
Cho nên, Đông Phương Hiển vẫn giữ lại một biện pháp dự phòng.
Nếu trong thời gian ngắn không bị điều khiển, dựa vào trận pháp cũng không có vấn đề gì.
Chỉ cần những người này vẫn đứng trong trận pháp, trận pháp không bị phá, như vậy, quái vật kia hẳn là khó có thể gây ảnh hưởng để điều khiển bọn họ.
Thời điểm đó, mấy người Thẩm Tu Lâm, y, Lâm Tôn… cần nhanh chóng ra tay giải quyết quái vật.
Đông Phương Hiển nói với Ngô Tranh “Ngươi ở lại nơi này cùng bọn họ học tập và tập luyện. Nếu như khi chiến đấu có vấn đề gì xảy ra, ngươi chính là người dự bị.”
Ngô Tranh chớp mắt, nghi ngờ nói “Tôi chỉ có một người mà thôi.”
“Không.” Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ngươi chỉ có một người, thế nhưng có thể làm tốt việc của mấy người.”
Ngô Tranh “…” Mình có phải cảm ơn vì được khen hay không?
Nhưng, sao nghe ra lại thấy có vẻ là lạ ở đâu đó?
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Hoá ra Ngô Tranh lợi hại như vậy.”
Ngô Tranh bất đắc dĩ gãi cằm “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ học thuộc cách di chuyển và vị trí của tất cả bọn họ. Nếu khi có người không duy trì được, tôi sẽ thay thế.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, gật đầu “Ta vẫn luôn nghĩ cách xem làm thế nào để thay thế hay bổ sung nguồn năng lượng, thế nhưng hiện giờ, sự tồn tại của ngươi đã giải quyết được vấn đề này rồi, rất tốt.”
Ngô Tranh “…”
Những người còn lại đều đang tập trung học tập và huấn luyện, không chú ý tới bên này.
Thế nhưng với việc Ngô Tranh đến đây thì bọn họ cũng biết, đa số mọi người đều không quen biết Ngô Tranh, chỉ có hai người trong bọn họ là biết Ngô Tranh.
Một người quái dị, thực lực lại không mạnh, đưa đến chỗ của bọn họ làm cái gì?
Không đúng, những người còn lại có chút kinh ngạc, không phải Ngô Tranh cấp ba hay sao? Tại sao hiện giờ dị năng lại là cấp năm?
Chẳng lẽ chỉ qua một đêm đã trở nên lợi hại như vậy sao?
Không ít người đều hoảng hốt.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thì để những người đó ở lại, sau đó hai người cùng nhau rời khỏi.
Bọn họ đi ra ngoài, rồi phát hiện… tình huống trong thành đã thay đổi.
Cũng không phải thay đổi một cách tự nhiên… Lâm Tôn đã ra tay rồi.
Trên đường, đã có một ít người trên mặt đều tỏ ra lo sợ.
“Mọi người đã nghe nói chưa?”
“Cái gì? Anh cũng biết rồi à?”
“Phải, tôi nghe rồi… Tiên đoán của Tôn tiên sinh chưa từng sai bao giờ.”
“Đúng vậy, lần này Tôn tiên sinh hộc ra rất nhiều máu mới có thể tiên đoán ra được, tuyệt đối không sai.”
“Thế nhưng… Thế nhưng… Chỗ của chúng ta thực sự có quái vật như vậy sao?”
“Anh có thể không tin, nhưng phải tự gánh lấy hậu quả.”
“Tôn tiên sinh nói, khi quái vật kia xuất hiện, chỉ có trận pháp mới có thể ngăn trở. Trận pháp kia, Tôn tiên sinh biết, thế nhưng…”
“Anh cũng biết à?”
“Tôi đương nhiên là biết, Tôn tiên sinh nói chúng ta phải nộp lên gần hết tinh hạch, tôi làm sao mà không biết cho được.”
“Các anh nói xem, mục đích của Tôn tiên sinh có phải chỗ tinh hạch đó không?”
“Nói bậy cái gì đấy!”
“Đúng thế, Tôn tiên sinh sao lại coi trọng mấy loại tinh hạch cấp thấp như vậy.”
“Phải, so với thực lực hiện giờ của Tôn tiên sinh, ngài ấy hoàn toàn không cần để tâm tới một chút xíu tinh hạch kia mới đúng.”
“Cấp bậc của Tôn tiên sinh đã cao lắm rồi, tinh hạch cấp thấp đâu có tác dụng gì đâu.”
“Một, hai viên thì đương nhiên là không có tác dụng gì, thế nhưng với số lượng lớn như vậy thì sao?”
“Mày…”
“Tôi cũng chỉ nói thật thôi. Chỗ tinh hạch này chính là mạng của chúng ta.”
“Đến lúc mạng còn không có, tao nghĩ mày muốn giao tinh hạch cũng vô tác dụng rồi. Tao tin Tôn tiên sinh, nếu Tôn tiên sinh nói phải nộp toàn bộ tinh hạch mới có thể bảo vệ chúng ta có khả năng tiếp tục sống sót, như vậy tao nhất định sẽ nghe theo.”
“Phải, tôi cũng tin Tôn tiên sinh.”
“Tôi cũng tin.”
“Tôi cũng vậy…”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, nghe những người này bàn tán, dần dần nhíu mày.
“Không nghĩ tới người kia lại rất được yêu thích.” Thẩm Tu Lâm chế giễu.
Đông Phương Hiển lãnh đạm liếc đối phương, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà nói “Mỹ nhân thì lúc nào chẳng được hoan nghênh.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại rất ngạc nhiên “Hả? Đông Phương, em nói cái gì?”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Làm sao? Tôi nói sai chắc?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không phải, chỉ là anh thấy, mấy câu này, không giống như cách em hay nói.”
Đông Phương Hiển có chút bực bội, không thèm để ý tới Thẩm Tu Lâm nữa.
Thẩm Tu Lâm cười “Được rồi mà, là anh sai. Thế nhưng nếu như nói tới mỹ nhân… Nhìn thế nào thì cũng thấy Đông Phương nhà mình đẹp nhất.”
Đông Phương Hiển ngừng một chút, u ám nhìn đối phương “Thế sao? Anh cảm thấy như vậy?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Tu Lâm không chút do dự nói “Đông Phương đương nhiên là đẹp nhất.”
Len lén hít sâu một hơi, Đông Phương Hiển phát hiện, hoá ra chỉ một câu nói bâng quơ của Thẩm Tu Lâm thôi cũng đủ khiến cho mình thở phào nhẹ nhõm rồi.
Hoá ra, trong lòng Thẩm Tu Lâm, Lâm Tôn cũng không đẹp tới như vậy?
Thẩm Tu Lâm vẫn cảm thấy Đông Phương Hiển mình đẹp nhất… Được rồi, một người đàn ông mà bị khen đẹp cũng không coi là chuyện gì đáng tự hào cả.
Thế nhưng, mình mạnh hơn Lâm Tôn, đẹp hơn Lâm Tôn, chỉ cần Thẩm Tu Lâm cảm thấy như vậy, thì đủ rồi…
Tâm trạng Đông Phương Hiển vốn có chút hậm hực khó chịu, bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người bọn họ về tới nhà, Thẩm Dật Hiên chạy ra “Chú Thẩm, chú Đông Phương, hai chú về rồi.”
“Ừ, hai chú về rồi đây.” Thẩm Tu Lâm cười, bế bé lên “Sao vậy con?”
Đông Phương Hiển cũng nhìn đứa nhỏ, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt của bé cũng không tốt cho lắm.
“Chú Thẩm, con muốn ra ngoài, con cảm thấy được… Con rất muốn rất muốn đi tới một nơi. Chú Thẩm, chú dẫn con đi được không?”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Con muốn đi đâu?”
Đứa nhỏ chớp mắt, sau đó mới nhẹ nhàng nói “Con không biết, con phải đi mới biết được, hiện giờ con chỉ là cảm giác được thôi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy thì nhíu mày, cũng cảm thấy có chút bất ổn.
Đông Phương Hiển cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Hiên Hiên, ý của con là… Cảm ứng và kêu gọi sao?” Thẩm Tu Lâm hỏi.
Đứa nhỏ gật đầu “Đúng vậy, chú Thẩm, con cảm giác được có thứ gì đó đang kêu gọi, loại kêu gọi kia… rất mãnh liệt.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhận thấy người còn lại đang nhíu mày.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm truyền âm cho Đông Phương Hiển “Đông Phương, em nói xem, phải làm sao bây giờ?”
Đông Phương Hiển cũng nhíu mày “Không biết, anh nghĩ thế nào?”
Thẩm Tu Lâm hơi do dự, nói “Không bằng chúng ta đi xem một chút. Nếu như đúng là con quái vật kia, chúng ta cũng nên tránh xa một chút, hiện giờ còn không phải thời điểm ra tay, chúng ta không có đủ thực lực.”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một lúc, sau đó mới chậm rãi gật đầu “Được…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.