Chương trước
Chương sau
Thẩm Tu Lâm dẫn bé lên lầu, vào trong một căn phòng khác.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm nói thẳng “Hiên Hiên, chú kiểm tra thân thể cho con, con đừng phản kháng, không nên dùng tinh thần lực công kích chú, được không?”
Đứa nhỏ nhìn Thẩm Tu Lâm, gật đầu “Vâng ạ.”
Thẩm Tu Lâm cũng không nhiều lời, để đứa nhỏ ngồi xếp bằng xuống, sau đó bắt đầu kiểm tra.
Thẩm Tu Lâm cẩn thận kiểm tra, thân thể bé không có bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng, khi tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm muốn đi vào ý thức hải của bé, hắn lại bị bé phản kháng theo bản năng.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày.
Thẩm Dật Hiên dường như cũng nhận ra được điều gì đó, cố gắng thả lỏng bản thân.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Đứa nhỏ thử dùng tinh thần lực bên ngoài cơ thể để áp chế tinh thần lực trong ý thức hải, nhưng… vẫn có tác dụng.
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ lùi lại.
Vẻ mặt của đứa nhỏ như muốn khóc, nhìn Thẩm Tu Lâm.
Khuôn mặt ngăm đen kia thoạt nhìn lại có chút cảm giác yêu thích, hai mắt trắng đen rõ ràng lúc này cũng chất đầy oan ức.
Thẩm Tu Lâm cười, xoa đầu bé “Được rồi, đây là bản năng của con người, không phải do con cố ý.”
Đứa nhỏ có chút bất an, thấp giọng nói “Vậy sao? Nhưng con rất tin chú.”
“Chú biết.” Thẩm Tu Lâm véo véo hai má của bé, cảm thấy hai bên má này sờ rất thích.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm lại cười “Không nên nghĩ nhiều, nào, chúng ta xuống lầu thôi,”
“Vâng.” Đứa nhỏ buồn buồn gật đầu.
Rồi Thẩm Tu Lâm dẫn bé xuống lầu.
Món ăn ngày hôm nay rất phong phú, ngoại trừ con gà quay béo tròn lúc trước, Khâu Dương Dương còn làm rất nhiều món khác.
Phải nói, trải qua lễ rửa tội của mạt thế, Khâu Dương Dương trưởng thành rất nhiều, hơn nữa, tay nghề cũng càng ngày càng tốt.
Thẩm Tu Lâm ăn không nhiều, hắn không thấy đói, Đông Phương Hiển còn đang nghỉ ngơi, hắn cũng không nhẫn tâm tới quấy rối y.
Tối hôm đó, trong khi ngủ, Đông Phương Hiển tự động tiến vào trạng thái tu luyện, đây cũng là một loại phương thức để hồi phục thân thể.
Thẩm Tu Lâm không dám ở lâu trong phòng, chạy đi qua đêm ở chỗ khác.
Sáng hôm sau, khi hắn dậy, chuyện đầu tiên đương nhiên là đi tìm người yêu của mình.
Thế nhưng, mở cửa ra, bên trong lại không có ai.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Đông Phương?”
Hắn gọi một tiếng, không có người đáp lại.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm không thể làm gì khác hơn là triển khai tinh thần lực tìm kiếm, thế nhưng, tìm khắp cả căn nhà cũng không thấy người đâu.
Thẩm Tu Lâm quyết định ra ngoài tìm đối phương.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Tu Lâm lại triển khai tinh thần lực một lần nữa, lần này, hắn tìm thấy Đông Phương Hiển.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm đi thẳng về hướng đó.
Trước mạt thế thì nơi này là một khách sạn.
Thẩm Tu Lâm đi vào, phát hiện Đông Phương Hiển đang đứng bên cạnh Lâm Tôn.
Ngoại trừ Lâm Tôn, còn có mười mấy người nữa.
Hiệu suất làm việc của Lâm Tôn thực sự là rất cao, nhanh như vậy đã tập hợp đủ người.
Hơn nữa, có thể nhìn ra, những người này đều trải qua sàng lọc kĩ càng.
Thế nhưng, dù là vậy, khi Thẩm Tu Lâm tới nơi, lại nghe được Đông Phương Hiển nói “Một nửa trong số bọn họ không đủ tiêu chuẩn.”
Sau đó, Đông Phương Hiển cũng loại một nửa số người kia ra.
Những người bị loại ra ngoài vô cùng tức giận.
Vẻ mặt của Lâm Tôn lại rất nghiêm túc.
“Bọn họ là do tôi lựa chọn ra, anh nói xem có phương diện nào không đủ tiêu chuẩn?”
“Tinh thần lực.” Đông Phương Hiển nói thẳng “Tinh thần lực của bọn họ quá kém.”
Lâm Tôn nghe vậy chỉ có thể cười khổ “Chuyện này cũng là bất đắc dĩ. Anh biết đấy, số người tu luyện tinh thần lực ở nơi này không nhiều, những người tôi tìm ra đã là khá mạnh.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Vậy cũng không cần để ý tới cấp bậc.”
Lâm Tôn nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển đã sớm cảm nhận được sự xuất hiện của hắn, cho nên, cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Thẩm Tu Lâm đi tới bên Đông Phương Hiển “Sao thức dậy rồi cũng không gọi anh?”
Đông Phương Hiển trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng nói “Anh đang ngủ, muốn cho anh nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Thẩm Tu Lâm thở dài, thầm nói “Đâu cần ngủ nhiều vậy.”
Đông Phương Hiển khẽ mỉm cười “Xin lỗi, lần sau tôi sẽ gọi anh.”
Đông Phương Hiển thế mà lại thực sự nói xin lỗi, điều này khiến cho Thẩm Tu Lâm cảm thấy ngượng “Không sao.”
Hai người không coi ai ra gì, chỉ mải ân ái nhau, những người khác càng nhìn càng thấy tức giận.
Nhưng trong này không bao gồm Lâm Tôn.
Lâm Tôn còn đang suy nghĩ.
Những người bị loại ra dù vô cùng tức giận, thế nhưng không có một ai dám nói ra, có thể thấy được, trình độ Lâm Tôn quản lý thuộc hạ thực sự rất tốt.
Lâm Tôn nhìn Thẩm Tu Lâm, nói “Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm nghe tiếng, cũng nhìn về phía Lâm Tôn “Hả?”
“Thẩm thiếu nói cũng đúng, có một ít dị năng giả tuy cấp bậc thấp một chút, nhưng phương diện tinh thần lực lại không tệ lắm, có thể chọn lựa lần nữa.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, nhưng phải nhanh lên một chút, hơn nữa, dù như thế nào, cấp bậc dị năng cũng không thể thấp hơn cấp bốn, nếu không thì cũng không có tác dụng.”
Lâm Tôn nghe vậy, nhìn Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Vì vậy, Lâm Tôn không nói thêm cái gì, mang theo những người không đủ tiêu chuẩn đi khỏi.
Về phần những người đủ tiêu chuẩn thì ở lại.
Ánh mắt Đông Phương lạnh lùng đảo qua trên người bọn họ, sau đó, triển khai uy thế tinh thần lực.
Ngay lập tức, sắc mặt của những người đó cũng thay đổi.
Trước khi tới đây vốn còn có người không phục, thậm chí nhìn Đông Phương Hiển cũng không vừa mắt, thế nhưng trải qua lần này, bọn họ cũng không dám ý kiến gì nữa.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời triển khai uy thế.
Đám người… gục xuống hết cả.
Kết quả là, tất cả mọi người dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn hai người Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm.
Ở trên người của hai người này, bọn họ cảm giác được loại khí thế đáng sợ giống như của Tôn tiên sinh.
Khó trách Tôn tiên sinh muốn hợp tác với hai người này.
Khó trách Tôn tiên sinh nói với bọn họ, muốn bọn họ phối hợp hành động…
Hoá ra, hai người này, lại mạnh tới như vậy!
Đám người bọn họ, nhất thời không dám hé răng một tiếng.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thu hồi uy thế, sau đó, Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Các ngươi đều là dị năng giả có cấp bậc khá cao, hiện tại, ta nghĩ Tôn tiên sinh hẳn là cũng đã nói qua với các ngươi về con quái vật kia. Đã như vậy, ta nói thẳng, nếu muốn sống, vậy thì phải phối hợp. Không làm được, các ngươi chết cũng không quan trọng gì, nhưng lại kéo theo người khác cùng chết… Như vậy, sẽ không có một ai bỏ qua các ngươi đâu, hiểu chưa?”
Sắc mặt những người này cũng hơi đổi một chút, sau đó, toàn bộ im lặng.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển “Trước tiên đi về ăn cơm đã, ăn xong lại bàn xem phải sắp xếp bọn họ thế nào.”
Đông Phương Hiển không có ý kiến gì, gật đầu “Được.”
Nói xong, hai người lập tức đi khỏi. Nguồn:
Những người còn lại nhìn nhau, sau đó đều đi theo.
Tới nhà, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trở về thì cũng đúng đi, thế nhưng còn mang theo nhiều người như vậy trở về.
Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương đều rất hoảng, lo rằng những người kia là tới phá rối, vì vậy, vội vàng chạy tới đón.
Cũng may là những người này không phải tới phá, vì vậy, mấy người Lưu Tương Vân cũng yên tâm.
Nhưng mà, nhiều người như vậy, cấp bậc đều cao hơn chính mình, Lưu Tương Vân cảm thấy vô cùng bất an.
Không chỉ một mình Lưu Tương Vân thấy vậy, Khâu Dương Dương cũng cảm thấy rất áp lực.
Nhiều người như vậy, cấp bậc đều cao hơn bọn họ, nếu như không phải có Thẩm thiếu, nếu như không phải có hai cha con Thẩm Hình…
Nhóm của bọn họ chỉ có cấp bậc như hiện giờ, đến nơi này hoàn toàn sẽ bị người khác tuỳ ý nắn bóp.
Khâu Dương Dương cùng Lưu Tương Vân không nhịn được liếc nhìn nhau một cái, sau đó đều từ trong mắt đối phương thấy được quyết tâm muốn trở nên mạnh hơn.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lại không để tâm tới việc này, sau khi hai người trở về thì trực tiếp đi ăn bữa sáng.
Bởi vì Khâu Dương Dương còn không nấu xong bữa sáng, cho nên, hai người lấy đồ ăn từ trong không gian ra, dù không tính là đồ hiếm có gì, thế nhưng chất lượng lại rất tốt.
Mười mấy người theo tới nhìn đồ ăn, hai mắt cũng co lại.
Tốc độ ăn cơm của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm rót cho Đông Phương Hiển một chén trà nóng, cho đối phương nâng cao tinh thần. Kỳ thực, điều này vốn không cần thiết, thế nhưng hắn vẫn muốn làm.
Đông Phương Hiển đương nhiên sẽ không từ chối, an tâm uống trà Thẩm Tu Lâm đưa cho.
Mười mấy người kia chỉ có thể đứng nhìn bọn họ ăn, cũng may đám Khâu Dương Dương đều rất tốt tính.
Thấy bọn họ còn chưa ăn cơm cho nên đi lấy bữa sáng cho bọn họ.
Đồ ăn là bánh mỳ và cháo.
Thoạt nhìn vô cùng đơn giản, thế nhưng có thể ăn no, hơn nữa vẫn còn nóng hôi hổi.
Cấp bậc dị năng của bọn họ cao, ở đây cũng không thiếu vật tư.
Thế nhưng, có thể ăn cháo nóng, ăn bánh mỳ tới no, thì ai cũng muốn. Bọn họ cũng không phải không hiểu được cảm ơn người khác. Đối với Khâu Dương Dương và Lưu Tương Vân đã cho bọn họ đồ ăn, bọn họ đều bày tỏ sự cảm ơn của mình.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển dẫn bọn họ tới một căn nhà trống khác.
Chỗ này là do Lâm Tôn cung cấp, cách khá gần căn nhà nơi Thẩm Tu Lâm đang ở.
Sau khi tới nơi, Đông Phương Hiển lấy một quyển sách nhỏ ra.
“Trong này có ghi lại vị trí, cùng với khẩu quyết. Các ngươi trước tiên học thuộc vị trí, sau đó học thuộc khẩu quyết. Nói chung, trong thời gian ngắn nhất phải nhớ được.”
Những người kia nhìn quyển sách nhỏ bị vứt tới, ngẩn người.
Thế nhưng, rất nhanh, uy thế của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đè ép tới, cả người bọn họ đều run rẩy, đồng thanh hô lên “Vâng!”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thấy thế cũng không ở nơi này lâu hơn nữa, đi khỏi…
Những người còn lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nháo nhào học thuộc lòng…
Rất nhiều cái đầu ngồi lại cùng nhau, bọn họ nhất định phải nhớ được bản đồ vị trí khá quái dị kia, cùng với, khẩu quyết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.