Chương trước
Chương sau
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm ăn xong bữa sáng, Thẩm Tu Lâm nói muốn cùng Đông Phương Hiển đi ra ngoài tìm một vòng nữa.
Đương nhiên, hai người còn mang theo Thuỷ Bạch Sắc, nếu như hoàn toàn xác nhận ở quanh đây không có Ngũ Sắc Thập Quang, bọn họ sẽ dựa theo kế hoạch lúc trước, chiều nay rời khỏi căn cứ này.
Đối với việc đi hay ở, Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.
Khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dốc hết sức tìm kiếm đồ vật, hai người họ sẽ không lái xe, bởi vì như vậy tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn hai phần.
Phải biết rằng, xe cũng là một mục tiêu di động khá lớn, bọn họ ngồi trong xe còn dễ thu hút tang thi hơn.
Nếu như chỉ có hai người bọn họ thì sẽ không phải lo lắng vấn đề này.
Dù là tang thi cấp thấp hay tang thi cấp cao, bọn họ đều có thể tránh né.
Như vậy, tốc độ di chuyển của hai người đương nhiên sẽ tăng nhanh không ít.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chính là dùng phương thức như vậy để di chuyển.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã đi hết phạm vi 20km chung quanh căn cứ, có khi còn đi xa hơn.
Lúc trước Đông Phương Hiển cũng đã kiểm tra một phần, cho nên, hiện giờ thời gian tiêu tốn để kiểm tra của hai người gộp lại sẽ rút ngắn hơn.
Cho đến khoảng ba giờ chiều, bọn họ cuối cùng cũng có thể xác định, nơi này không có Ngũ Sắc Thập Quang.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng có một ít thu hoạch.
Mặc dù Ngũ Sắc Thập Quang không tìm được, nhưng lại tìm được không ít năng lượng thể, tiếc là đẳng cấp không quá cao.
Kết quả này cũng coi như không tệ, dù sao năng lượng thể cũng không phải thứ dễ tìm.
Nếu như không phải do bọn họ gặp may, thực lực lại mạnh, cũng không tìm nổi nhiều năng lượng thể như thế.
Đẳng cấp không cao, nhưng có còn hơn không.
Tại lúc nguy cấp, nếu thiếu hụt năng lượng thể, bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm.
Như vậy, tới lúc đó, chỉ cần có nhiều năng lượng thể cấp thấp một chút, có khi còn cứu nguy được.
Hiện giờ đều là mạt thế rồi, những thứ trên người mình, đặc biệt là những thứ liên quan tới thực lực, nhất định phải chuẩn bị cẩn thận. Nếu không sẽ không đảm bảo được an toàn.
Suy nghĩ của Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển về phương diện này đều không khác nhau là mấy, cho nên, chỉ cần gặp được năng lượng thể, không cần biết đẳng cấp của năng lượng thể này có cao không, nhất định đều phải đoạt được.
Hấp thu năng lượng thể còn mạnh hơn hấp thu tinh hạch nhiều.
Hơn nữa, cũng là điều quan trọng nhất, trong đội ngũ của bọn họ có rất nhiều người cần thăng cấp. Có những thứ bọn họ chê không dùng tới, nhưng với người khác thì lại là đồ tốt.
Cũng bởi vì thu thập nhiều đồ như vậy, cho nên, chờ tới khi Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm về tới căn cứ đã là ba rưỡi chiều.
Lúc trước, Thẩm Tu Lâm đã nói qua buổi chiều nay sẽ đi, cho nên ba vị lãnh đạo căn cứ đã sớm tập hợp đủ đồ vật, ở một bên chờ hắn về.
Thế nhưng, đợi mãi mà Thẩm Tu Lâm vẫn chưa xuất hiện, khiến cho ba người rất lo lắng.
Họ sợ Thẩm Tu Lâm sẽ giở trò, sợ hắn cảm thấy thiệt thòi, không chịu giao dịch nữa, cố ý trốn đi.
Nếu như không phải đoàn xe còn chờ ở bên ngoài, ba người họ có khi đã cuống quýt lên rồi.
Hiện tại, thấy Thẩm Tu Lâm trở lại, nhìn bộ dáng cũng không có ý muốn đổi ý, ba người Lưu Văn Tân cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ba người cùng nhau đi tới đón, nói đã chuẩn bị xong đồ cần để trao đổi.
Thẩm Tu Lâm cùng bọn họ đi tới một cái phòng, vật tư đều ở nơi này.
Thẩm Tu Lâm chỉ liếc nhìn qua, hoàn toàn không cần đếm số lượng, đã nhét thẳng chỗ vật tư vào trong không gian.
Hành động này khiến cho ba người Lưu Vân Tân đều thay đổi ánh mắt.
Bọn họ đều biết Thẩm Tu Lâm là không gian dị năng giả, cũng biết trong không gian của Thẩm Tu Lâm chứa rất nhiều thứ, diện tích đương nhiên sẽ không nhỏ.
Thế nhưng, bọn họ lại không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm sẽ không để ý chút nào mà để lộ ra diện tích của không gian trước mặt bọn họ, cứ như vậy thẳng thắn thu vật tư vào trong.
Ba người Lưu Văn Tân hai mắt nhìn nhau.
Sau đó, Lưu Văn Tân cười nói “Thẩm thiếu thật lợi hại, không gian… thật lớn.”
Lưu Văn Tân cố ý dùng giọng điệu ghen tỵ để nói chuyện, ngược lại, cách nói này sẽ không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Thẩm Tu Lâm cười một cái “Ừm, đúng là không nhỏ.”
“Thẩm thiếu thực sự là vừa may mắn vừa lợi hại.” Chu Phương Tuyền nói.
Vương Trung Quyền cũng gật đầu đồng ý “Đúng vậy.”
Thẩm Tu Lâm cười “Vậy sao?”
“Đương nhiên.”
Ba người họ khen vài câu, sau đó, Vương Trung Quyền đưa cho Thẩm Tu Lâm tất cả những tư liệu nghiên cứu của căn cứ, Thẩm Tu Lâm cẩn thận đọc một lượt.
Sau khi xem xong, Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta còn phải gấp rút lên đường, sẽ không ở lại thêm nữa.”
“Thẩm thiếu đi thong thả, chúng tôi tiễn Thẩm thiếu.” Ba người vội vàng nói.
Thẩm Tu Lâm cũng không từ chối, vì vậy, Vương Trung Quyền, Lưu Văn Tân, Chu Phương Tuyền, ba vị lãnh đạo căn cứ tự mình đưa Thẩm Tu Lâm ra tới cửa căn cứ.
“Thẩm thiếu, thuận buồm xuôi gió.” Ba người nói.
Thẩm Tu Lâm cười, sau đó lên xe, Đông Phương Hiển đã chờ sẵn ở trên xe.
Sau khi đoàn xe của Thẩm Tu Lâm đi khỏi, Lưu Văn Tân khẽ thở dài “Thẩm thiếu này còn rất trẻ, mà đã có thành tựu như vậy, thật khiến người kinh sợ.”
“Phải.” Vương Trung Quyền gật đầu “Thực sự là vừa sợ vừa đố kỵ. Sao con trai tôi lại không bằng nổi một nửa người ta nhỉ?”
“Một nửa?” Chu Phương Tuyền cười nhạo “Tôi còn chẳng mong nổi tới một nửa, được một phần ba thôi đã là tốt lắm rồi.”
“Ừ, được một phần ba đã là tốt lắm rồi.” Lưu Văn Tân cũng gật đầu.
Sau đó, ba người nhìn nhau một cái, đều cười cười, trải qua việc lần này, quan hệ của ba người họ đã được kéo gần rất nhiều.
Ba người cùng nhau quay lại căn cứ…
Ba người bọn họ, ba phe thế lực quản lý căn cứ.
Trước đó vốn có chút giương cung bạt kiếm, thế nhưng hiện tại, lại đột nhiên cảm thấy… kỳ thực như vậy cũng rất tốt.
Nhìn xem, người ta có thực lực, hoàn toàn không quan tâm chút địa bàn nho nhỏ như căn cứ, đều chạy hết ra bên ngoài rồi.
Thực lực của người ta cao đến đâu chứ… Bọn họ ở trong căn cứ nhỏ xíu thế này, tranh quyền đoạt thế các loại, đúng là không có ý nghĩa gì.
Trong phút chốc, ba người này đều có vẻ thông suốt, sau đó, không hẹn mà gặp cùng nghĩ tới một việc.
Thẩm Tu Lâm này, chỉ có thể là bạn, tuyệt đối không thể là địch.
Ba người họ đều khẳng định như vậy, cho nên, ý nghĩ này đúng là đã cứu bọn họ rất nhiều lần…
Đương nhiên, đây là chuyện của sau này.
Lúc này, đoàn người của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển tiếp tục lên đường, thẳng hướng phía trước.
Mặc dù hiện giờ là buổi tối, đa số người sống sót đều không chọn đi đường vào buổi tối.
Bởi vì vào đêm, tang thi sẽ lợi hại hơn một ít, giác quan cũng sẽ nhạy cảm hơn.
Thế nhưng đối với đoàn người Thẩm Tu Lâm, buổi tối gấp rút lên đường là rèn luyện, hơn nữa bọn họ cũng thấy không có vấn đề gì.
Chuyến đi lần này, bọn họ chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Trước đó, Thẩm Tu Lâm đã gọi Lưu Tương Vân tới, dặn đối phương tìm một không gian dị năng giả, mang theo những vật tư vừa thu thập được mang về căn cứ, quan trọng nhất là mang theo cả những tư liệu nghiên cứu về.
Nếu như vậy, đối với căn cứ của bọn họ sẽ có rất nhiều hữu dụng.
Ba người hộ tống không gian dị năng giả kia quay về căn cứ.
Mặc dù chỉ có ba người rời khỏi, nhưng ít người sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, cũng không lôi kéo quá nhiều tang thi, như vậy sẽ an toàn hơn.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cũng không lái xe nữa, giao xe cho một dị năng giả lái.
Hắn và Đông Phương Hiển ngồi ở ghế sau, để hai cha con Thẩm Hình cùng Thẩm Hiên lên phía trước.
Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Ghế dài ở giữa xe bị Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chiếm lấy.
Thẩm Tu Lâm cảm thấy Đông Phương nhà hắn hôm nay vất vả như vậy sẽ mệt, cho nên ôm đối phương vào trong lòng của mình.
Đông Phương Hiển không hề mệt, thế nhưng cũng không từ chối ý tốt của Thẩm Tu Lâm, thuận theo nằm yên.
Sau đó, nằm ở trong lòng Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển nhắm mắt dưỡng thần.
Xe di chuyển vào ban đêm, cơm tối cũng là thay phiên nhau ăn, lái xe cũng từng người tới lái.
Mọi người đều mang theo không ít lương khô.
Nhưng Thẩm Tu Lâm có không gian, cho nên, ở trên xe bọn họ, đãi ngộ đương nhiên là dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.
Hơn bảy giờ, bọn họ ăn bữa tối. Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển không đói lắm, cho nên bọn họ chỉ ăn hai hộp thịt, thêm một ít cháo và hoa quả.
Cháo cũng là nấu sẵn rồi đặt trong không gian.
Dù là như vậy, ở trên xe này, chất lượng đồ ăn tốt nhất cũng là của hai người họ.
Lượng cơm của Thẩm Hình cùng Thẩm Dật Hiên đều khá lớn, cho nên, Thẩm Hình cùng Thẩm Dật Hiên hai người ăn không ít.
Hai cha con ăn mỳ, Thẩm Tu Lâm lại rất quan tâm tới đứa nhỏ, nên cho hai người bọn họ hoa quả và thịt hộp.
Đừng nhìn bộ dáng có chút xíu của đứa nhỏ, bé ăn thực sự rất giỏi.
Thẩm Tu Lâm nhìn đến cách ăn của đứa nhỏ đều cảm thấy có chút kinh ngạc, không hiểu nổi nhiều đồ như vậy đứa nhỏ ăn thế nào. Hơn nữa, ăn nhiều vậy mà bụng cũng không tròn.
Đông Phương Hiển nhìn đứa nhỏ, ngược lại là y biết được nguyên nhân.
Đứa nhỏ có năng lực đặc thù, thuộc tính tinh thần lực rất nhiều, cho nên mới cần dựa vào nguồn năng lượng liên tục bổ sung để tiến hoá.
Năng lượng có thể hấp thu từ tinh hạch, cũng có thể đến từ thức ăn.
Ăn nhiều đồ như vậy, toàn bộ đều chuyển hoá thành năng lượng, đứa nhỏ sẽ hấp thu tốt hơn.
Đây chính là thiên phú đến cả trời đất đều ghen tỵ.
Nhìn bộ dáng đứa nhỏ, tâm tình của Đông Phương Hiển cũng có chút phức tạp.
Y không phải là không nhìn ra Thẩm Tu Lâm rất thích đứa nhỏ này, chỉ là mỗi khi nhìn thấy bé, y đều sẽ không nhịn được nghĩ tới con trai của mình. Thiên phú mạnh tới biến thái như vậy, nếu là con trai của mình, thằng bé sẽ có sao?
Nếu như đứa nhỏ này là con trai mình…
Nghĩ đến đây, trái tim Đông Phương Hiển bỗng nhiên điên cuồng run rẩy, y vì sao sẽ nghĩ như vậy?
Trong chốc lát, Đông Phương Hiển tròn mắt nhìn.
“Đông Phương?” Thấy Đông Phương Hiển có chút khác lạ, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng lay đối phương.
Đông Phương Hiển nhấp môi “Không có chuyện gì.”
Xe tiếp tục đi về phía trước, lúc nãy, bỗng nhiên có một tiếng thét truyền tới tai tất cả mọi người.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời nheo mắt lại, sau đó ngồi thẳng lên.
“Là động vật biến dị, tinh thần hệ.” Thẩm Tu Lâm chắc chắn.
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, là tinh thần hệ động vật biến dị.”
Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên liếm môi “Đúng rồi, còn ngon nữa.”
Đông Phương Hiển lạnh nhạt liếc nhìn đứa nhỏ “Ngươi muốn ăn?”
Hai mắt đứa nhỏ sáng lên “Phải, chú Đông Phương, con muốn ăn, có được không?”
Đông Phương Hiển nghe vậy, thản nhiên nói “Chính ngươi đi giải quyết, ngươi giết nó, đương nhiên là có thể ăn.”
“Được.” Đứa nhỏ nghe vậy, thế nhưng mở cửa xe, nhảy ra ngoài…
“Cẩn thận.” Thẩm Tu Lâm theo bản năng kêu một tiếng, sau lại phát hiện đứa nhỏ nhảy ra khỏi xe, chân còn chưa chạm đất đã dùng tinh thần lực nhanh chóng chạy đi, cửa xe cũng bị đóng lại.
Thẩm Tu Lâm không nhịn được cười khổ, sờ mũi “Quên mất hiện giờ là mạt thế.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, tự nhiên có thể cảm giác được đối phương quan tâm đứa nhỏ, y khẽ nhấp môi.
Thẩm Tu Lâm nắm chặt tay Đông Phương Hiển, không nói gì.
Thế nhưng, dù không nói gì, Thẩm Tu Lâm lại dùng hành động để truyền lời “Đông Phương, khi nãy anh chỉ là theo bản năng mà giật mình thôi, kỳ thực người anh quan tâm nhất chính là em.”
Có lẽ là do ánh mắt của Thẩm Tu Lâm rất lấy lòng, Đông Phương Hiển chỉ nói một câu “Đẳng cấp của động vật biến dị này không bằng Thẩm Dật Hiên.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, lập tức gật đầu “Phải, anh cũng thấy như vậy.”
Sau đó, Đông Phương Hiển nhắm hai mắt lại, không nói.
Thẩm Tu Lâm cười, tiếp tục nắm tay đối phương.
Thẩm Hình dù cũng cảm giác được tinh thần lực của con trai mạnh hơn động vật biến dị kia, nhưng vẫn lo lắng.
Vì vậy, cả khuôn mặt cứng ngắc nhìn về phía Thẩm Tu Lâm “Thẩm thiếu, tôi nghĩ, cũng đi theo xem sao.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Cũng đi theo?”
“Phải, Thẩm thiếu, thằng bé còn quá nhỏ, tôi lo lắng.”
Ngẫm lại đứa nhỏ quả thực còn bé quá, dù tốc độ trưởng thành lại rất kinh khủng.
Thẩm Tu Lâm cúi đầu nhìn xuống Đông Phương Hiển, đối phương đang ngủ.
Được rồi, nhất định là không phải đang ngủ, thế nhưng đối phương không mở mắt… cũng là ngầm đồng ý rồi.
Nói thế nào thì hiện giờ hai cha con này cũng là thủ hạ của bọn họ, an toàn của đứa nhỏ, trước khi thằng bé hoàn toàn hoá ma, phải do bọn họ tới để ý.
Đây là nguyên tắc.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, đi đi.”
Sau đó, Thẩm Hình vội vàng chạy…
Thẩm Tu Lâm không nói nổi, tốc độ này, nhanh thật…
Thẩm Tu Lâm cũng không chờ bao lâu, chỉ qua mấy phút, đứa nhỏ đã bay trở về…
Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, dù rằng đẳng cấp của động vật biến dị kia không cao bằng đứa nhỏ, thế nhưng nhanh như vậy đã giải quyết xong, vẫn để cho người khác cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thẩm Hình cùng Thẩm Dật Hiên là cùng nhau trở lại, Thẩm Hình nói “Thẩm thiếu, tôi không có giúp.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, hắn cũng cho rằng, nếu đứa nhỏ không gặp nguy hiểm, Thẩm Hình sẽ không tự ý hỗ trợ. Hắn chỉ bất ngờ về tốc độ giải quyết đối thủ của đứa nhỏ mà thôi.
Ngay sau đó, hai mắt của Thẩm Tu Lâm lại nheo thêm.
Hắn cảm thấy được, đứa nhỏ giống như lớn lên một chút…
Đông Phương Hiển nhận thấy được tâm tư của Thẩm Tu Lâm, vì vậy, Đông Phương Hiển cũng mở mắt ra.
Y đương nhiên cũng nhìn thấy được đứa nhỏ này có chút xíu thay đổi.
Bởi vì trước kia cố ý quan sát đứa nhỏ, cho nên, mặc dù thay đổi không quá rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn phát hiện ra được.
Đứa nhỏ quả thực là lại lớn hơn trước…
Bản thân đứa nhỏ cũng không phát hiện, còn đứa đó vui vẻ nói “Chú Thẩm, chú Đông Phương, con rất lợi hại đó, con nháy mắt đã giải quyết xong động vật biến dị kia. Còn nữa, tinh hạch của nó ăn rất ngon, con ăn xong thấy rất thoải mái.”
“Vậy sao?” Thẩm Tu Lâm cười “Như vậy là tốt rồi.”
Thẩm Dật Hiên vội vàng hỏi “Chú Thẩm, sau này con có thể ăn đồ ăn ngon như vậy nữa không?”
Thẩm Tu Lâm im lặng, sau đó nói “Không được, Hiên Hiên, con muốn ăn những thứu này, nhất định phải đợi chú hoặc chú Đông Phương của con đồng ý mới được.”
“A.” Đứa nhỏ lập tức thất vọng, còn cảm thấy có chút ấm ức.
Thẩm Tu Lâm động viên nói “Hiên Hiên, không phải là chú không muốn để cho con ăn, mà là lo lắng con ăn như vậy sẽ hại đến bản thân con. Dù sao con vẫn còn nhỏ, ăn nhiều đồ như vậy cũng không tốt, hiểu không?”
“Ừm.” Đứa nhỏ buồn buồn đáp một tiếng, bộ dạng trông có chút đáng thương.
Thẩm Tu Lâm xoa đầu đứa nhỏ “Được rồi, con vừa hấp thu tinh hạch, tu luyện một chút đi.”
“Ừm.” Đứa nhỏ gật đầu, nhắm hai mắt lại…
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển chậm rãi chìm dần vào giấc ngủ, Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên thì ngồi ở ghế cuối tu luyện cả một đêm.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, xe ngừng lại.
Lưu Tương Vân quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục lên đường.
Hơn nữa, có một vài chiếc xe phải thêm xăng, bọn họ có mang theo xăng, thế nhưng muốn thêm cũng phải dừng lại mới có thể lấy xăng ra được.
Bọn họ nghỉ ngơi, nhân tiện ăn sáng luôn. Giải quyết bữa sáng xong rồi lại lên đường.
Đoàn xe dừng lại, xe của Thẩm Tu Lâm cũng ngừng lại theo.
Sau khi xe dừng, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển dường như là cùng mở mắt ra.
Hai người nhìn bên ngoài một chút.
Thẩm Tu Lâm ngáp “Trời sáng rồi.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển đáp một tiếng, ngồi dậy.
Thẩm Hình cùng Thẩm Dật Hiên cũng dậy theo, đi xuống xe.
Đứa nhỏ chạy đi một lúc, lát sau, cùng Thẩm Hình mang hai con cá khá lớn về.
Có hoả hệ dị năng giả hỗ trợ đốt lửa, nướng cá.
Đứa nhỏ cầm một con trong đó, chờ nướng xong, bỗng nhiên chạy tới trước mặt Đông Phương Hiển “Chú ơi, chú ăn đi.”
Hành động của đứa nhỏ, khiến cho cả Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều ngẩn người.
Đặc biệt là Đông Phương Hiển.
Đứa nhỏ mở to hai mắt trắng đen rõ ràng, mong đợi nhìn Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nhấp môi, nhìn cá nướng được đưa đến trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, em ăn đi.”
Đông Phương Hiển mím môi, nhìn đứa nhỏ, đưa tay nhận lấy “Cảm ơn.”
Đứa nhỏ nhìn thấy Đông Phương Hiển cầm lấy, lập tức vui vẻ “Ưm, chú ơi, chú ăn đi. Ăn rất ngon đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.