Chương trước
Chương sau
Sau khi ăn cơm trưa, Thẩm Tu Lâm không ra khỏi nhà, hắn canh bên cạnh giường Đông Phương Hiển, chờ đối phương tỉnh lại.
Thẩm Tu Lâm thỉnh thoảng lại dùng tinh thần lực của mình để tu bổ thân thể đối phương.
Hơn nữa, trong khi trông coi Đông Phương Hiển, hắn cũng nhanh chóng hấp thu một số tinh hạch, năng lượng thể cấp thấp, ngọc thạch rồi liên tục tu luyện công pháp để khôi phục cho bản thân.
Nhưng mỗi khi khôi phục được một chút, Thẩm Tu Lâm lại dùng để chữa trị cho Đông Phương Hiển.
Chính vì như thế, thương tích của Thẩm Tu Lâm cũng không tốt lên được chút nào.
Chỉ là, điều khiến Thẩm Tu Lâm lo lắng nhất lại xảy ra. Cả ngày hôm đó, mãi cho đến trước khi ngủ, Đông Phương Hiển vẫn không tỉnh lại.
Nằm xuống bên cạnh, Thẩm Tu Lâm ôm đối phương vào trong lòng.
Cả ngày hôm nay cũng không có tin tức về đứa nhỏ. Kỳ thực, Thẩm Tu Lâm hiểu được, đứa nhỏ bị mang đi, nếu chỉ bằng những người trong căn cứ thì có lẽ sẽ không thể tìm được. Hoặc nếu như tìm được, cũng sẽ không có cách nào mang đứa nhỏ cùng người đàn ông kia về được…
Huống chi, người đàn ông kia hiện giờ ở nơi nào cũng không biết.
Thẩm Tu Lâm không dám nghĩ tới con mình, sợ suy nghĩ một hồi sẽ điên mất.
Đó là đứa con mà hắn đã luôn mong đợi, làm thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra biến cố như vậy.
Nếu sớm biết được… Hắn sao có thể nói Đông Phương Hiển lấy khoang nuôi dưỡng từ không gian ra.
Là lỗi của hắn, chính là do hắn…
Nếu như năng lực của hắn đủ mạnh, cũng sẽ không khiến con của hắn bị bắt đi.
Tay Thẩm Tu Lâm xiết chặt lại.
Cả đêm đó, Thẩm Tu Lâm cũng không chợp mắt, vẫn luôn dùng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi này để khôi phục.
Ngày thứ hai, Thẩm Tu Lâm một đêm không ngủ, thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, sau đó nhìn về phía người bên cạnh.
Hai mắt Đông Phương Hiển vẫn nhắm lại, điều này khiến cho sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng càng u ám hơn, hắn nghiêng người qua, hôn nhẹ lên môi đối phương.
“Sao em còn không tỉnh lại? Đông Phương, em có biết anh nhớ em nhiều thế nào không?”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm cười khổ.
Đông Phương Hiển vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Tu Lâm từ trên giường ngồi dậy, trải qua một đêm chữa trị, thương tổn của hắn đã khôi phục được một chút.
Hắn cầm tay Đông Phương Hiển, lại dùng tinh thần lực chữa trị cho đối phương.
Nhưng khi tinh thần lực của hắn bắt đầu chữa trị được một lúc, ngón tay Đông Phương Hiển lại giật giật, sau đó, y mở mắt ra.
Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng ngẩn người, rồi mừng như điên nhìn y.
“Đông Phương, em tỉnh rồi, đúng không?”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, hai mắt y, không có một chút mê man mơ hồ nào, hoàn toàn tỉnh táo.
Thẩm Tu Lâm thấy thế hơi kinh ngạc “Đông Phương?”
Đông Phương Hiển chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, đến khi chính Thẩm Tu Lâm cũng bắt đầu hoảng sợ, y rốt cuộc mới chậm rãi lên tiếng.
“Tại sao anh không chữa trị cho bản thân trước? Anh có biết rằng nếu anh còn tiếp tục như vậy, cấp bậc cũng sẽ giảm xuống không?”
Thẩm Tu Lâm hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười.
“Đông Phương, em đừng lo lắng, thương tích của anh, anh tự mình biết.”
Đông Phương Hiển nhắm mắt, nhàn nhạt nói “Anh mỗi lần đều nói anh biết. Thẩm Tu Lâm, tôi không muốn anh lúc nào cũng vì tôi mà làm những việc thế này. Anh nghe rõ không? Tôi không cần.”
Khi Đông Phương Hiển nhắm mắt lại, y thực sự trông có chút yếu đuối.
Trong lòng Thẩm Tu Lâm tràn đầy đau đớn “Đông Phương…”
Đông Phương Hiển vẫn không mở mắt ra.
Thẩm Tu Lâm cầm chặt tay đối phương, tạm dừng vận chuyển tinh thần lực.
“Anh biết, em lo lắng cho anh. Thế nhưng, anh cũng lo cho em mà. Em không tỉnh lại, anh dù muốn thay em chịu những đau đớn kia đều không làm được. Đông Phương, em không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ cho anh, em tự nhìn lại mình xem… Em bị thương nặng như vậy, cũng là do anh.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, cả người y khẽ run lên.
Thẩm Tu Lâm cười, xích lại gần Đông Phương Hiển, sau đó cúi người, hôn lên môi đối phương.
Đông Phương Hiển cắn môi dưới, giống như không muốn cho Thẩm Tu Lâm thực hiện được hành động này.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm vô cùng kiên trì, rồi lại tiếp tục vô cùng kiên trì, cuối cùng, môi Đông Phương Hiển vẫn bị mở ra…
Thẩm Tu Lâm cũng không mạnh bạo xâm lấn đối phương, mà là vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng tiếp xúc, tỉ mỉ từng chút một hôn Đông Phương Hiển.
Nụ hôn này, kéo dài rất lâu.
Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm thả Đông Phương Hiển ra, hai bên tai của y đã đỏ hồng toàn bộ.
Thẩm Tu Lâm ho khan “Khụ, Đông Phương…”
Đông Phương Hiển mở mắt ra, hai mắt của y đã biến đổi thành một sắc thái khác.
Quyến rũ như vậy, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy, suýt chút nữa đã nhào tới. May mà hắn nhớ được hiện giờ đối phương còn đang bị thương, cưỡng ép bản thân nhịn xuống.
Thẩm Tu Lâm nhẫn nhịn, thanh âm lại khàn khàn mở miệng “Đông Phương, em ngủ lâu như vậy, có đói không?”
Đông Phương Hiển khẽ gật đầu “Ừm, đúng là hơi đói.”
“Được, em chờ một chút, anh xuống chuẩn bị đồ ăn cho em, bà nội và mẹ đã nấu xong rồi.”
“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm chỉnh sửa lại bản thân một chút, rồi đi ra ngoài.
Sau khi hắn ra ngoài, Đông Phương Hiển ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường phía sau.
Đẳng cấp của Thẩm Tu Lâm dù sao vẫn thấp hơn y rất nhiều, nếu như không phải là sau khi song tu, tinh thần lực của hai người đã hoà hợp, thì dù cho là Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực để chữa trị cũng không có quá nhiều tác dụng…
Hiện tại bản thân y đã tỉnh lại, có thể tự mình khôi phục…
Chỉ là, đứa nhỏ…
Nghĩ đến đứa nhỏ bị mang đi, ánh mắt Đông Phương Hiển trở nên u ám.
Người kia, y sẽ không bỏ qua.
Con trai của y, chỉ cần còn sống, y nhất định sẽ tìm trở về.
Trực giác mãnh liệt nói cho y biết, con trai của y còn sống, con trai của y vẫn còn tồn tại trên đời này…
Đông Phương Hiển hít sâu một hơi, sau đó từ từ ổn định lại cảm xúc.
Chuyện của con, trước mắt cũng không thể vội được.
Không bao lâu, Thẩm Tu Lâm bưng điểm tâm đi vào, Đông Phương Hiển đã thu hồi tất cả tâm tư, giấu kín sạch sành sanh.
“Có bánh bao, nếm thử tay nghề của bà nội xem sao.”
“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Tay nghề của Dương Phân rất tốt, hơn nữa, số nguyên liệu nấu ăn này còn là nhóm lương thực đầu tiên được thu thập từ không gian của Lâm Thuyết.
Hiện tại đẳng cấp tinh thần lực của Lâm Thuyết đã đạt tớp cấp ba, có thể khống chế không gian một cách dễ dàng hơn.
Ngày hôm qua chính là ngày thu hoạch nhóm lương thực đầu tiên trong không gian.
Tính khả quan thực sự rất lớn.
Bởi vì có Lâm Thuyết, vấn đề lương thực của căn cứ lúc này xem như đã được giúp đỡ rất nhiều, vật tư còn có thể dự trữ thêm một đống lớn.
Hơn nữa, hiện tại căn cứ đã bắt đầu quy hoạch ra một khoảng đất lớn, chuyên môn dùng để trồng trọt lương thực. Lúc này đã tiến hành gieo trồng, tin rằng qua mấy tháng nữa là có thể thu hoạch.
Riêng khâu lương thực cũng có chuyên gia trông coi.
Nơi đó tập trung khoảng mấy nghìn người thủ vệ, cùng hơn vạn người lao động,
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển ăn hết lồng bánh bao hắn mang về, không khỏi nở nụ cười.
“Ăn ngon không?”
“Ừm.”
“Vậy lần sau lại nhờ bà nội làm tiếp.”
Thẩm Tu Lâm còn chưa ăn, hắn cũng bưng theo phần của mình, khi Đông Phương Hiển ăn thì hắn cũng bắt đầu ăn cùng.
Sau khi hai người ăn xong điểm tâm, Thẩm Tu Lâm nói “Em muốn tu luyện hồi phục sao?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Đương nhiên.”
Thẩm Tu Lâm cười cười “Vậy được, anh không ở nơi này làm phiền em nữa, anh đi sang phòng bên cạnh.”
Đông Phương Hiển dừng một chút, gật đầu đồng ý.
“Em bắt đầu đi, anh bê đồ xuống lầu đã.” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói, sau đó sắp xếp bát đĩa đứng dậy.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, ngay tại khi Thẩm Tu Lâm muốn đi ra ngoài, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng “Thẩm Tu Lâm.”
Thẩm Tu Lâm bưng bát đĩa quay người lại “Sao vậy?”
“Anh yên tâm, con của chúng ta, tôi nhất định sẽ tìm về.”
Trong lòng Thẩm Tu Lâm mạnh mẽ run lên, sau đó, hắn chậm rãi cười một cái cứng ngắc.
“Đông Phương, đó cũng là con của anh, anh cũng sẽ tìm con về, chúng ta cùng nhau đi tìm.”
Đông Phương Hiển nhìn hai mắt Thẩm Tu Lâm chỉ có dịu dàng, nhẹ nhàng mím môi rồi nói “Anh, trách tôi không?”
Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm tối lại, hắn bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển.
Nguồn:
“Sao em lại hỏi như vậy? Trách em? Sao anh lại trách em? Chính anh là người khiến em lấy khoang nuôi dưỡng từ trong không gian ra, đẳng cấp của anh lại quá thấp, không thể ngăn cản công kích của người kia. Anh không thể bảo vệ em, trái lại còn khiến cho em vì anh mà bị thương nặng như vậy. Là do anh không bảo vệ được em và con… Đông Phương, mọi sai lầm đều là do anh, sao em lại hỏi anh có trách em hay không kia chứ?”
Giọng nói của Thẩm Tu Lâm rất nhẹ, thế nhưng không hiểu vì sao Đông Phương Hiển lại cảm thấy được có chút hoảng sợ.
Đông Phương Hiển đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng dậy, bước xuống giường “Anh đừng nói như vậy, không phải lỗi của anh.”
Thẩm Tu Lâm thu vật đang cầm trên tay vào không gian “Đừng xuống giường, em còn chưa khoẻ.”
Hắn vừa nói, vừa chạy qua đỡ đối phương.
Đông Phương Hiển đưa tay nắm lấy tay Thẩm Tu Lâm “Thẩm Tu Lâm, anh không ổn.”
Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Không ổn? Đông Phương thấy anh không ổn ở chỗ nào?”
Đông Phương Hiển xiết chặt tay Thẩm Tu Lâm.
“Thẩm Tu Lâm, công pháp không phải chỉ tu luyện một lần là xong. Tôi vừa sinh ra đã bắt đầu tu luyện, thế nên mới có được cấp bậc như hiện giờ. Anh lại từ sau khi mạt thế tới mới tu luyện, tiến bộ đã cực kỳ nhanh. Việc con mất tích là bất ngờ, không phải lỗi do anh, cũng không phải lỗi của bất kỳ ai. Dù tôi không lấy khoang nuôi dưỡng từ trong không gian ra, nhưng chỉ cần trên khoang nuôi dưỡng có dấu ấn của Nam Cung gia, như vậy người nọ đều có thể dùng tinh thần lực triệu hồi khoang nuôi dưỡng đi ra… Anh có hiểu không?”
Đông Phương Hiển không biết Thẩm Tu Lâm sẽ lưu ý tới chuyện của đứa nhỏ như vậy, y hiện giờ chỉ cảm thấy rất hoang mang lo lắng với loại tâm tình u ám tràn đầy áp lực của Thẩm Tu Lâm lúc này, muốn khuyên hắn một chút.
Cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình càng ngày càng xiết chặt, Thẩm Tu Lâm cuối cùng chậm rãi thở dài “Anh biết rồi, Đông Phương.”
Đông Phương Hiển vẫn không yên lòng nhìn Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm hơi cúi người xuống, hôn lên khoé môi đối phương.
“Đông Phương, anh biết rồi. Không phải lỗi của anh, cũng không phải lỗi của em. Chúng ta đều không có lỗi. Tất cả mọi sai trái đều là do kẻ muốn gây hại cho con trai chúng ta tạo nên. Chúng ta sẽ báo thù, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Đông Phương Hiển khẳng định gật đầu.
Thẩm Tu Lâm cười “Chính là như vậy. Được rồi… Đông Phương, em không cần lo lắng cho anh, việc quan trọng nhất hiện giờ của chúng ta là khôi phục thực lực, có đúng không?”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc Đông Phương Hiển rồi đi ra ngoài…
Cửa phòng bị đóng lại, Đông Phương Hiển nhìn cánh cửa, vẫn không che giấu được lo lắng.
Nhưng chỉ một lát sau, y đã ổn định được cảm xúc.
Thẩm Tu Lâm nói rất đúng, điều quan trọng nhất hiện giờ vẫn là khôi phục thực lực.
Chỉ có hoàn toàn khôi phục mới có thể nói tiếp chuyện sau này. Cúi đầu, Đông Phương Hiển nhìn nhẫn trên tay mình.
Đó là nhẫn cầu hôn của Thẩm Tu Lâm.
Hôm đó vốn là ngày hai người kết hôn, vậy mà lại cố tình…
Hít sâu một hơi, Đông Phương Hiển không nghĩ nhiều nữa, vẫn nên tập trung khôi phục bản thân.
Một bên khác, sau khi Thẩm Tu Lâm ra khỏi phòng, ánh mắt lại tiếp tục u ám tối tăm như trước.
Không phải lỗi của hắn, thực sự không phải lỗi của hắn hay sao?
Đúng vậy, không phải lỗi của hắn.
Thế nhưng, nếu như hắn có thể mạnh hơn một chút…
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Thẩm Tu Lâm lại càng tối hơn.
Chỉ là vẻ mặt này, Thẩm Tu Lâm vừa đi xuống lầu lập tức giấu đi.
“Đông Phương sao rồi?” Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên cùng hỏi.
“Hiện giờ không có vấn đề gì, điểm tâm đều đã ăn xong. Mẹ, bà nội, mọi người đừng đi lên làm phiền Đông Phương, em ấy còn đang chữa thương.”
“Được, được, chúng ta không đi làm phiền. Tu Lâm, thế còn con?”
“Con cũng tu luyện chữa thương, ở ngay phòng bên cạnh. Mọi người cũng đừng tìm con, con muốn nhanh chóng hồi phục.”
“Được, nếu cần giúp gì, nhất định phải nói cho mẹ và bà nội.” Hứa Du Nhiên vội nói.
“Con biết rồi.” Thẩm Tu Lâm cười.
Sau khi để lại bát đĩa, Thẩm Tu Lâm dẫn theo Thuỷ Bạch Sắc về phòng, còn Tiểu Tùng, hắn không cho đối phương vào phòng.
Thuỷ Bạch Sắc cảm thấy khí tức trên người Thẩm Tu Lâm có chút khủng bố, lúc này bộ dạng của nó chỉ to bằng bàn tay, nhưng miệng lại lớn, trông hơi kỳ quái.
Thuỷ Bạch Sắc hơi run lên “Thẩm thiếu, ngươi, khí tức trên người ngươi thật đáng sợ… Ngươi… Ánh mắt ngươi nhìn ta cũng rất đáng sợ. Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi nói ngươi muốn chữa thương một tháng.”
“Ta, cũng do ta may mắn, vì Thập Quang thức tỉnh nên mới khỏi nhanh tới vậy.” Thuỷ Bạch Sắc run rẩy nói.
Đến tận chiều hôm qua nó mời từ ý thức hải của Thẩm Tu Lâm chạy ra.
Vốn đúng là cần thời gian khá dài để chữa thương, thế nhưng sức mạnh của Thập Quang lại vượt xa mong muốn, cho nên nó mới có thể thuận lợi hồi phục rồi chạy ra sớm như vậy.
Đáng tiếc là Thập Quang phải tiêu hao năng lượng chữa thương cho nó, nên hiện giờ còn đang tu dưỡng tại trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm lạnh lùng, không nhìn ra tâm tình đáp lại một tiếng, sau đó nói “Ngươi có phương pháp nào khiến cho tinh thần lực của ta nhanh chóng tăng lên không? Đương nhiên là không có tác dụng phụ.”
“A…” Thuỷ Bạch Sắc chớp mắt “Điều này, sao ngươi đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Ngươi chỉ cần nói đáp án là được.”
Giọng nói của Thẩm Tu Lâm lạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Thuỷ Bạch Sắc sợ hết hồn, bản năng hoảng hốt nói “Có thì có… Thế nhưng không có phương pháp nào hoàn toàn không có tác dụng phụ đâu.”
“Ngươi nói thử vài phương pháp xem sao.” Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm Thuỷ Bạch Sắc.
Thuỷ Bạch Sắc bị nhìn, cả người hơi run lên “Chính là hấp thu năng lượng, hoặc là luyện hoá tinh hạch.”
“Luyện hoá tinh hạch?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Phương pháp thế nào?”
Thuỷ Bạch Sắc thận trọng nhìn Thẩm Tu Lâm “Chính là một bước cao cấp hơn so với hấp thu tinh hạch. Nhưng phương pháp này… rất nguy hiểm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.