Chương trước
Chương sau
Lễ thành hôn sẽ được tổ chức vào ngày kia, Thẩm Tu Lâm thực sự cảm thấy… ngày càng chờ mong.
Tuy rằng Đông Phương Hiển lúc này đang ở ngay bên cạnh, mấy thứ nhàm chán như khủng hoảng tiền hôn nhân gì gì đó cũng không xảy ra, thế nhưng khi mọi chuyện đều sắp thành hiện thực, hắn cảm thấy chính mình vẫn không thể chờ nổi.
Giống như là, đang khẩn trương vậy.
Hơn nữa, hắn còn có một loại cảm giác giống như bất cứ lúc nào đều chuẩn bị cười lên.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng gần, nghe nói, tối hôm nay bọn họ cũng không thể ở cạnh nhau, phải tránh mặt.
Đây là tập tục.
Vì vậy, lúc xế chiều, Thẩm Tu Lâm đi tìm Đông Phương Hiển.
Khi đó Đông Phương Hiển đang tu luyện, nhưng khi Thẩm Tu Lâm vào y lập tức dừng lại.
“Đông Phương, một lúc nữa anh sẽ đi sang công xưởng.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu, Thẩm Tu Lâm đã nói qua rồi, tối hôm nay hắn sẽ ngủ một đêm bên công xưởng, sáng sớm ngày mai trực tiếp quay về nhà đón dâu.
Địa điểm tổ chức lễ cưới là ngay phía sau biệt thự, bên kia hiện giờ đều đã bố trí xong, là lễ cưới ngoài trời.
Sở dĩ hắn tự mình đi, mà không để cho Đông Phương Hiển đi, cũng là bởi vì muốn cho Đông Phương Hiển ở nhà.
Nơi này không phải cũng là nhà của Đông Phương Hiển hay sao?
Phía bên công xưởng, sau này sẽ trở thành đại bản doanh của Thẩm gia, cho nên hắn qua đó là chuyện đương nhiên, chỗ nào cũng là nhà của Thẩm gia mà.
Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, cho anh nhìn con một chút đi.”
Đông Phương Hiển dừng lại, gật đầu “Được, thằng bé rất khoẻ mạnh, có thể sống sót, tin rằng không tới bảy tháng nữa có thể rời khỏi khoang nuôi dưỡng rồi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, hai mắt đều sáng lên “Thật không?”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Sau đó, y lấy khoang nuôi dưỡng có đặt con của bọn họ từ không gian ra.
Thẩm Tu Lâm dùng tay của mình nhẹ nhàng vuốt ve khoang nuôi dưỡng, đứa nhỏ bên trong vẫn còn là một viên cầu nho nhỏ.
Viên cầu này, là màu đỏ, chỉ lớn bằng nắm tay người.
“Con ở trong đó sao?”
“Ừm.” Đông Phương Hiển mỉm cười gật đầu, còn đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên, sắc mặt của y thay đổi.
Thẩm Tu Lâm không rõ “Sao vậy?”
Vẻ mặt Đông Phương Hiển trở nên nghiêm túc, muốn thu khoang nuôi dưỡng lại, nhưng y phát hiện, khoang nuôi dưỡng lại bay về phía bên ngoài cửa sổ.
Thẩm Tu Lâm thấy thế cũng hoảng hốt, lập tức muốn đi ngăn cản, Đông Phương Hiển cũng chạy theo.
Nhưng khoang nuôi dưỡng bỗng nhiên xoay một cái, sau đó đánh về phía hai người Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đương nhiên không dám dùng sức, ở trong đó là con trai của hai người.
Trong chớp mắt, khoang nuôi dưỡng lại bay về phía bên ngoài, sau đó bị một người thu vào trong không gian.
Người kia đứng giữa không trung, chính là người đàn ông ngày đó đã mang Nam Cung Tiếu đi.
Sắc mặt Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm lập tức thay đổi hoàn toàn.
“Buông thằng bé ra.” Đông Phương Hiển lớn tiếng quát lên.
“Đồ của Nam Cung gia ta có thể lấy dễ như vậy sao?” Người đàn ông áo đen cười lạnh, hận thù nhìn Đông Phương Hiển “Ngươi đáng chết.”
Đông Phương Hiển nhíu mày “Ngươi muốn thế nào?”
Người đàn ông không để ý tới Đông Phương Hiển, mà là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn lướt qua mặt Thẩm Tu Lâm “Muốn đứa bé này sống, có thể. Đông Phương Hiển, dùng đầu của ngươi hoặc là đầu của Thẩm Tu Lâm để đổi.”
Sắc mặt Thẩm Tu Lâm tái xanh “Ngươi nằm mơ. Ngươi đến cùng là ai, nói mục đích ra.”
“Mục đích?” Hắc y nhân cười lạnh “Các ngươi hại chết Tiếu Tiếu, ta sẽ để các ngươi chôn cùng.”
Nói xong, người áo đen đột nhiên lao về hướng Đông Phương Hiển, đồng thời từ trong không gian lấy ra khoang nuôi dưỡng, trực tiếp dùng khoang nuôi dưỡng làm vũ khí.
Tinh thần lực của người này gần như ngang bằng với Đông Phương Hiển, lại lấy khoang nuôi dưỡng làm vũ khí, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm lo lắng con trai, không muốn ngộ thương đứa nhỏ, dù muốn đánh cũng không đánh được.
Hai người cắn răng, chỉ có thể dùng tinh thần lực để tấn công, nhưng không ngờ tới, người kia đê tiện tới cực điểm, mỗi một chiêu đều dùng khoang nuôi dưỡng để chống lại. Người kia biết tinh thần lực của bản thân không bằng Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm gộp lại, không muốn cứng đối cứng, chỉ dùng khoang nuôi dưỡng để khiến đối phương không dám ra tay.
Đông Phương Hiển không nghĩ tới khoang nuôi dưỡng của Nam Cung gia đã bị động tay chân, người Nam Cung gia dễ dàng thu hồi. Nếu như biết vậy, y tuyệt đối sẽ không dùng khoang nuôi dưỡng này.
Nhưng là, hiện giờ muốn hối hận cũng đã chậm. Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu con trai từ trong tay đối phương.
Chiến đấu bắt đầu, rất nhanh, tất cả mọi người đều phát hiện, nhưng khi cao thủ đối đầu thì mọi người bên ngoài hoàn toàn không thể giúp đỡ. Bọn họ ở giữa không trung giao đấu, người phía dưới không có cách nào đi lên.
Công kích của Đông Phương Hiển rốt cuộc đánh xuống đầu của người kia.
Người kia bị đau, “Hừ” một tiếng, nhẹ buông tay ra, khoang nuôi dưỡng suýt chút nữa rơi ra khỏi tay đối phương, thế nhưng cuối cùng vẫn bị nắm lại.
Người áo đen bị tấn công, trong mắt chỉ tràn đầy phẫn hận, dù rằng cả khuôn mặt đều bị che đi, thế nhưng đôi mắt lại vô cùng ác liệt.
Người kia bị thương, thế nên một chưởng đánh về phía khoang nuôi dưỡng. Ngay khi tấn công vừa chạm phải khoang nuôi dưỡng, trên mặt khoang bắt đầu có hoa văn kỳ lạ xuất hiện.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời cảm thấy con trai đang cầu cứu, sóng tinh thần của đứa nhỏ cũng liên tiếp kêu đau.
“Ngươi dừng tay.” Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển hét lên.
“Các ngươi hại chết Tiếu Tiếu, ta muốn giết các ngươi,” Trong mắt người áo đen điên cuồng thù hận, nhấc lên khoang nuôi dưỡng tiếp tục công kích.
“Chúng ta không hại Nam Cung Tiếu. Nam Cung Tiếu đâu?” Đông Phương Hiển lớn tiếng nói.
Người áo đen không trả lời, chỉ tiếp tục dùng khoang nuôi dưỡng tấn công.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cắn răng, đành phải nghênh chiến.
Tinh thần lực của người kia rất cao, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển phải dùng tới dung hợp tinh thần lực thì mới gây ra thương tổn cho đối phương, hơn nữa, đẳng cấp của Thẩm Tu Lâm vẫn còn thấp, khi người kia muốn liều mạng giết Thẩm Tu Lâm, hắn chỉ có thể tạm thời tránh ra.
Thế tiến công của đối phương ngày một mạnh lên, hoàn toàn bỏ qua công kích tinh thần lực của Đông Phương Hiển, chỉ một mực muốn đưa Thẩm Tu Lâm vào chỗ chết.
Thẩm Tu Lâm bị đánh trúng một chưởng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài. Đông Phương Hiển hoảng hốt, nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Tu Lâm, dùng tinh thần lực bao trùm lên đối phương, đặt xuống đất, sau đó bản thân y mạnh mẽ xông về phía người áo đen.
Người đàn ông kia cũng giống như phát điên, lại dùng phương thức giống như tự bạo, hung hăng nắm lấy khoang nuôi dưỡng đập tới.
Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực bao bọc khoang nuôi dưỡng, sau đó lựa chọn dùng tinh thần lực còn lại đối đầu với người kia.
Ầm ầm, tiếng nổ mạnh vang lên.
Đất đai xung quanh đều bị nổ thành một cái động lớn.
Đây là tinh thần lực giao đấu, sau đó nổ tung. Trong chớp mắt, cả Đông Phương Hiển cùng người áo đen đều bay ngược ra ngoài.
Không ai chú ý tới tinh thần lực đậm đặc trong không khí do đối kháng khi nãy gây ra, hiện giờ tất cả đều bị dứa nhỏ trong khoang nuôi dưỡng hấp thu. Vậy nên, đứa nhỏ phát sinh thay đổi về chất.
Biến hoá này không ai nhìn thấy, nhưng khoang nuôi dưỡng lại bị người đàn ông áo đen kia nắm chặt, cùng nhau bay ngược ra ngoài.
Vốn là tinh thần lực của Đông Phương Hiển cùng người kia gần như ngang bằng nhau, tình huống hiện nay phải là lưỡng bại câu thương. Thế nhưng khi nãy vì muốn bảo vệ khoang nuôi dưỡng, cho nên khi giao đấu, Đông Phương Hiển vẫn rơi xuống hạ phong. Lần này, y bị thương vô cùng nặng, trực tiếp hôn mê, người cũng rơi xuống từ giữa không trung.
Mà ánh mắt người đàn ông áo đen kia lại bắt đầu mơ hồ. Tinh thần lực đã bị tổn thương, nhưng người kia lại theo bản năng muốn sống sót, cho nên, người kia lôi theo khoang nuôi dưỡng, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ trốn…
Hai mắt Thẩm Tu Lâm muốn nứt ra, hắn muốn đuổi theo, nhưng nhìn Đông Phương Hiển lúc này không rõ sống chết, đành cắn răng không đuổi theo nữa.
Đẳng cấp của người kia cao hơn hắn nhiều lắm, dù rằng hiện tại đã bị thương, nhưng hắn cũng không khá hơn là bao, chắc chắn sẽ không thể đuổi kịp…
Thứ hai, Thẩm Tu Lâm không có cách nào phủ nhận, hắn dù rất yêu con, rất thương cốt nhục của hai người bọn họ, nhưng nếu như chỉ có thể chọn một giữa Đông Phương Hiển và đứa nhỏ, như vậy, hắn sẽ không chút do dự mà chọn Đông Phương Hiển.
Đông Phương của hắn là quan trọng nhất.
Chỉ là ý nghĩ này hắn sẽ không nói cho Đông Phương Hiển, tuyệt đối không thể nói.
Thẩm Tu Lâm cắn răng ôm lấy Đông Phương Hiển “Đi mau, tìm trị liệu hệ dị năng giả tới đây.”
Nếu như không phải bản thân đang trọng thương, hắn nhất định sẽ tự mình chữa trị.
Thế nhưng hiện tại, hắn căn bản không có cách nào dùng trị liệu, cưỡng ép trị liệu cũng không thể khiến Đông Phương Hiển tốt lên, chỉ có thể để người khác đến thử xem sao.
Thẩm Tu Lâm vừa nói, người phía dưới lập tức hành động.
Rất nhanh, khi Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển trở về phòng, mấy người trị liệu hệ dị năng giả cũng đã đến, tổng cộng có năm người.
Nếu như không phải Thẩm gia hiện tại là người cầm quyền duy nhất trong thành phố, chắc chắn không thể có nhiều trị liệu hệ dị năng giả trong tay như vậy.
Chỉ tiếc là, đẳng cấp của những người này chỉ có cấp hai, người cao nhất miễn cưỡng cũng chỉ là cấp ba.
Năm người dị năng giả đồng thời chữa trị, kéo dài suốt nửa giờ đồng hồ, năm người đều bắt đầu kiệt sức, sắc mặt Đông Phương Hiển rốt cuộc tốt lên một chút xíu.
Thẩm Tu Lâm đuổi tất cả mọi người ra ngoài, sau đó thận trọng cởi quần áo Đông Phương Hiển ra, rồi đến quần áo của hắn.
Lúc này, hắn đã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể thử xem song tu có tác dụng hay không…
Nếu như vô dụng, đến chính bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không dám nghĩ nữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tu Lâm sợ hãi khi chạm vào Đông Phương Hiển, hắn sợ, sợ chính mình không có cách nào cứu được Đông Phương Hiển…
Ngoài cửa phòng, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đều đang rơi lệ.
“Sao lại như vậy, vì sao lại như vậy.”
Âm thanh của Dương Phân đều có chút run rẩy.
Hứa Du Nhiên trực tiếp nhào vào trong ngực Thẩm Hoa Phong khóc lên.
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du cũng nhíu chặt mày.
Một lát sau, Thẩm Tiền Du tỉnh táo nói “Hoa Phong, con đi động viên người bên ngoài, ổn định mấy người trị liệu hệ dị năng giả kia nữa.”
Thẩm Hoa Phong hít sâu một hơi, hiện giờ con trai của bọn họ đang bị thương, bọn họ không thể loạn, ngàn vạn không thể loạn.
Vì vậy, Thẩm Hoa Phong gật đầu “Được, ba, con đi trước.”
Hứa Du Nhiên buông Thẩm Hoa Phong ra.
Thẩm Hoa Phong vỗ nhẹ lưng vợ “Không cần lo lắng, hai đứa sẽ không có chuyện gì, chúng ta cần phải tin tưởng con mình.”
“Phải.” Hứa Du Nhiên kiên cường gật đầu, lau khô nước mắt, nàng là một người mẹ, nàng phải kiên cường, nàng làm sao có thể để con trai lo lắng ngược lại cho mình được cơ chứ.
Không thể!
Người đàn ông áo đen mang theo khoang nuôi dưỡng chạy đi rất xa, trong lúc đó, ánh mắt của người này càng ngày càng mê man, chỉ dựa vào bản năng mà giữ chặt lấy khoang nuôi dưỡng, liên tục chạy về phía trước.
Cũng không biết chạy bao xa, đến một khe núi, người này rốt cuộc cũng ngừng lại, lúc này, ánh mắt đã mơ hồ không rõ.
Bản thân mình… sao lại tới nơi này?
Lạ thật, nơi này… là đâu?
Thứ mình đang cầm, là cái gì?
Tuy rằng cảm thấy đầu rất đau, thế nhưng người này không hề nhíu mày một lần. Chỉ là đau đớn càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng, người này cũng không nhịn được nữa, “A” một tiếng hét lớn lên, quần áo trên người đều bị giãy dụa rách ra, cả thân trần đứng tại chỗ, ngay cả khăn đen trên mặt cũng không cánh mà bay.
Tóc trong lúc giao đấu khi nãy đã bị đốt trụi, hiện tại, tóc của người này chỉ còn lại chút ít dựng đứng ở trên đỉnh đầu.
Sau khi hét lên, ánh mắt người đàn ông càng ngày càng mơ hồ, giống như, bản thân mình đã quên đi rất nhiều thứ.
Bỗng nhiên, khoang nuôi dưỡng bên cạnh người này phát ra một chút tiếng động.
Người đàn ông mê man nhìn sang, sau đó thấy viên cầu bé bằng nắm tay trong khoang nuôi dưỡng bắt đầu lớn dần lên, từ trong khoang nuôi dưỡng tràn ra một luồng tinh thần lực rất khủng bố.
Tinh thần lực này bao gồm rất nhiều thuộc tính, có thôn phệ, có hắc ám, có… phòng ngự cùng bảo hộ.
Tinh thần lực có nhiều thuộc tính như vậy, dường như chưa từng có ai sở hữu.
Viên cầu bé xíu kia đang liên tục lớn dần lên.
Chỉ thấy viên cầu nhỏ màu đỏ dần dần phân chia ra tay chân, tăng trưởng rất nhanh, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà lớn bằng cỡ một đứa nhỏ sơ sinh, lại từ cỡ sơ sinh mà lớn lên, biến thành khoảng chừng cỡ hai tuổi.
Ngay sau đó, khoang nuôi dưỡng nổ tung, chia năm xẻ bảy, biến thành tro bụi, không còn sót lại bất cứ thứ gì…
Sau khi tro bụi biến mất, chỉ còn một đứa nhỏ hai tuổi da đen đứng lại tại đó.
Da đứa nhỏ cũng không phải quá đen, nhưng cũng hoàn toàn không coi là trắng, hơn nữa, mắt đứa nhỏ này còn có chút… trắng.
Một đôi mắt trắng như vậy lại xuất hiện trên một khuôn mặt có nước da khá đậm… thế nào cũng cảm thấy có chút quái dị.
Ngũ quan của đứa nhỏ tách ra mà xem thì hoàn toàn rất xinh đẹp, thế nhưng, cũng không biết tại sao, hợp lại với nhau lại khiến cho người khác cảm thấy là lạ.
Khoảng chừng chính là do rất hiếm thấy, mọi người sẽ cảm thấy đứa nhỏ này “sao lại khó coi đến mức như vậy.”
Đôi mắt của đứa nhỏ hơi trắng một chút, nhưng lại vô cùng linh động. Lúc này, đứa nhỏ đang nghiêng đầu tò mò nhìn người đàn ông áo đen thân mình trần trụi, à, hiện tại đã không thể nói là áo đen, chỉ có thể nói là người đàn ông thôi.
Ngũ quan người đàn ông này rất tuấn mỹ, mang theo một chút mạnh mẽ nam tính, ánh mắt mơ hồ, thân hình không quá cao to nhưng cũng đạt tới tiêu chuẩn bình thường, không phải loại cơ bắp cho lắm. Tóm lại, người này… anh tuấn, cao ráo.
Đôi mắt mơ hồ của người này lại càng thêm trợ lực cho vẻ bề ngoài, chỉ tiếc là… kiểu tóc kia thực sự khiến cho người khác cảm thấy bối rối.
Bé trai hai tuổi nhìn người đàn ông này, nghiêng đầu, nghi ngờ nói “Ba ba?”
Đứa nhỏ cảm thấy hình như mình quên mất thứ gì đó, bé giống như nhớ tới… trước kia chính mình dường như không phải như thế.
Thế nhưng bé còn quá nhỏ, sau khi hấp thu tinh thần lực hỗn độn, trải qua sinh tử kích thích, những tinh thần lực bạo động khi ấy đã khiến bé từ trạng thái tế bào mà bị thúc sinh trưởng thành bộ dạng như hiện giờ. Bé rất thông minh, vẫn còn chút ký ức, mơ hồ nhớ được chính mình trước đây… luôn có người yêu thương chăm sóc.
Bởi vì bé luôn có thể cảm giác được tinh thần lực an ủi, vỗ về.
Nhưng vì sự tồn tại của bé vốn không dài, hơn nữa đã xảy ra biến cố lớn như vậy, cho nên, dù bé có ký ức, lại trở nên mơ hồ không rõ. Giống như hiện tại, bé theo bản năng mà cảm thấy người trước mắt rất thân thiết, hơn nữa, cũng theo bản năng mà gọi ra xưng hô này.
Đứa nhỏ không biết chính mình sở dĩ cảm thấy người trước mắt rất thân thiết, đó là vì bé hấp thu tinh thần lực của đối phương, càng không biết người đàn ông này là kẻ thù của bé, làm hại hai người cha của bé hiện giờ đều trọng thương, suýt chút nữa đã chết.
Mà người đàn ông kia sau khi nghe được thanh âm mềm mại của đứa nhỏ, ánh mắt càng mơ hồ hơn, thế nhưng giống như có thêm điều gì đó, tựa như là… hiếu kỳ.
Vì vậy, người này đi về phía đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng không sợ hãi, ngẩng mặt nhìn đối phương tới gần.
Người này đi tới, duỗi tay ra, bế đứa nhỏ lên.
Đứa nhỏ bị người đàn ông ôm vào lòng, hai người đều là trần trụi như nhau, thoạt nhìn qua… vô cùng kỳ quái.
“Ba ba?” Bị người đàn ông ôm vào lòng, đứa nhỏ lại gọi một tiếng.
Giọng người đàn ông trầm khàn, còn có chút mơ màng “Ừm.”
Người này đáp lại một tiếng, đứa nhỏ lập tức tươi cười. Chỉ là vẻ mặt của đứa nhỏ quả thực không thể nào coi là đáng yêu, màu da đen đen, cười một cái lên, phối hợp với đôi mắt có chút trắng… Đúng là không đáng yêu chút nào, trái lại khiến cho người khác cảm thấy khá đáng sợ.
Nếu như không có xảy ra biến cố, đứa nhỏ vốn có được gen tuấn mỹ của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, nhất định có thể lớn lên thành bánh bao nhỏ trắng trắng tròn tròn, vô cùng đáng yêu.
Chỉ tiếc là vì bé hấp thu quá nhiều tinh thần lực hắn ám, hơn nữa dựa vào các loại ma xui quỷ khiến, bộ dạng khi sinh ra bị thay đổi, khí tức cũng thay đổi theo.
Trên người đứa nhỏ lúc này không có một chút khí tức nào của Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm, hoàn toàn biến dị. Dù cho bé có đứng trước mặt Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm… Hai người này cũng không biết được đứa nhỏ này chính là con trai của họ.
Coi như là kiểm tra DNA cũng không biết được, bởi vì gen đã thay đổi.
Người duy nhất biết được chân tướng… Được rồi, thoạt nhìn thì hiện tại người này cũng tuyệt đối không bình thường.
Một chiêu khi nãy của Đông Phương Hiển không hề nhẹ, dù rằng y phân ra một ít tinh thần lực bảo vệ khoang nuôi dưỡng, thế nhưng tinh thần lực còn lại cũng không phải dễ dàng chống đỡ như vậy.
Người này bị phá hỏng nền tảng, cho nên hiện tại thần trí đã mất, còn giá trị vũ lực… trước mắt còn chưa biết được.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng, đứa nhỏ dùng đồng âm mềm mại nói “Ba ba, con đói.”
Người đàn ông lại nhìn đứa nhỏ, trong lúc này có vẻ như không hiểu được “đói” có nghĩa là gì.
Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt tròng trắng hơi nhiều của mình, lại chỉ chỉ vào bụng “Đói…”
Người đàn ông gật đầu “Vậy. đi. tìm. đồ. ăn.”
Lời của người này nói có chút chậm, âm thanh lại trầm, dù sao cũng là đang bị thương nặng.
Nếu không phải tinh thần lực của người này rất mạnh, Đông Phương Hiển lại không thể dùng toàn lực, e rằng hiện giờ còn không đứng lên nổi.
Đứa nhỏ nghe đến có đồ ăn, hài lòng… “Ừm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.