Chương trước
Chương sau
Nhìn bộ dáng mong muốn được khích lệ của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển trước tiên cảm thấy không thể nói nổi, sau đó nhịn không được lại thấy buồn cười.
Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển “Đông Phương chẳng lẽ không thấy anh làm tốt hay sao?”
Đông Phương Hiển khẽ mím môi, cười cười “Ừm, anh làm rất tốt.”
Một câu khích lệ vừa đơn giản vừa trực tiếp, thậm chí, khi mới nghe cũng chẳng có chút thành ý nào, thế nhưng Thẩm Tu Lâm lúc này cười càng vui vẻ “Thật sao?”
“Thật mà.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Nghe được cách nói chuyện có chút trẻ con của hai người, Thẩm Tiền Du cùng Thẩm Hoa Phong ho một tiếng. Thẩm Hoa Phong nói “À, Tu Lâm, con định giải quyết thế nào?”
“Hả?”Thẩm Tu Lâm nhìn sang Thẩm Hoa Phong “Sao còn phải hỏi con? Đương nhiên là giữ con tin lại, chuẩn bị đàm phán. Không nghe theo thì giết, sau đó xoá bỏ ba nhà kia.”
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du liếc nhìn nhau, cảm thấy phương pháp này có vẻ hơi thô bạo một chút, nhưng không thể phủ định được hiệu quả của nó là tốt nhất.
Vì vậy, Thẩm Tiền Du nói “Vậy được, cứ làm như vậy, nhưng mà, nếu như ba nhà kia hợp tác phản công lại…”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Con không sợ bọn họ hợp tác, con chỉ sợ bọn họ không chịu hợp tác với nhau nữa kìa.”
Thẩm Hoa Phong nhíu mày “Là sao?”
“Không thì sẽ rất phiền phức.” Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, em thấy có đúng không?”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, gật đầu “Ừm, anh nói rất đúng.”
Thẩm Hoa Phong không hiểu “Là sao? Có thể giải thích chi tiết một chút không?”
Thẩm Tu Lâm cười “Muốn đối phó với nhiều người cùng một lúc thì có rất nhiều phương pháp, thế nhưng nếu phân chia ra, cho dù là muốn bố trí trận pháp cũng không đơn giản.”
Đông Phương Hiển phụ hoạ “Đúng vậy.”
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Ông nội và ba thấy có đúng không?”
Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du đồng thời thở dài “Được rồi, các con đều có kế hoạch, mấy người chúng ta cũng không nói thêm gì nữa, các con tự xem rồi làm là được.”
Thẩm Tu Lâm cười “Ông nội yên tâm, nhất định sẽ giải quyết sạch sẽ.”
Bên phía Thẩm Tu Lâm vừa bàn bạc xong, bên kia Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên cũng đã làm xong cơm, Thẩm Tu Lâm giống như dạ dày không đáy, một người càn quét không ít thức ăn.
Đông Phương Hiển không đói lắm, cho nên y ăn không nhiều.
Đến cuối cùng, Thẩm Tu Lâm gió cuốn mây bay ăn sạch hết thức ăn, bụng cũng no đến không thở nổi. Đông Phương Hiển có chút bất đắc dĩ, nói “Anh không ăn được thì ăn ít thôi.”
Thẩm Tu Lâm lại không cho đấy là đúng, nói “Sao lại thế được. Hiện giờ là mạt thế, lương thực rất quý giá, làm sao ăn ít đi được. À không phải, làm sao lại có thể lãng phí được.”
Đông Phương Hiển im lặng nhìn Thẩm Tu Lâm, coi như là hết nói nổi người này rồi.
Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, chúng mình ra ngoài đi dạo một chút đi.”
Hứa Du Nhiên ở một bên cũng nói “Đi thôi, coi như tiêu cơm.”
Đông Phương Hiển dừng một chút, y thực sự không muốn lúc này chỉ có một mình y ở cùng với Thẩm Tu Lâm.
Anh ta chắc chắn không quên được chuyện xảy ra ngày hôm qua…
Mà Thẩm Tu Lâm, muốn cùng mình ra ngoài hơn nửa cũng là vì dò hỏi chuyện ngày hôm qua…
Nghĩ như thế, Đông Phương Hiển càng thêm do dự.
Chỉ là, Thẩm Tu Lâm cũng không phải người để cho người yêu mình do dự.
Cho nên, trong lúc Đông Phương Hiển nghĩ có muốn đi dạo hay không thì hắn đã trực tiếp quyết định hộ đối phương.
Thẩm Tu Lâm nắm lấy tay Đông Phương Hiển, dắt người ra ngoài luôn.
Thẩm Tu Lâm đi rất nhanh, Đông Phương Hiển chỉ có thể bị động đi theo.
Cứ như vậy, Đông Phương Hiển bị đưa ra ngoài.
Hai người đi dạo, Thẩm Tu Lâm cũng không có nói tới việc ngày hôm qua, nhưng Đông Phương Hiển lại cảm thấy khẩn trương.
Thẩm Tu Lâm có vẻ thấy được Đông Phương Hiển đang căng thẳng, nên cố ý nói sang chuyện khác “Đông Phương, trước kia, căn cứ bên đế đô xây dựng ra sao?”
“Quy mô lớn hơn nơi này rất nhiều, cũng đông đúc hơn một ít.”
“Vậy sao?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Đông Phương yên tâm, nơi này chỉ là vùng ngoại thành. Nếu muốn xây dựng phát triển không thể chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng chúng ta có thể xây dựng căn cứ dựa trên toàn bộ thành phố, thì chắc cũng không chênh lệch lắm so với đế đô.”
Đông Phương Hiển nghe vậy, im lặng, sau đó gật đầu “Anh định làm gì?”
“Điều này thì hiện giờ mới chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu thôi, chi tiết còn chưa biết, nhưng anh cũng có dự định rồi.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Anh muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Thẩm Tu Lâm cười “Nhưng chỗ chúng ta thiếu quá nhiều nhân tài, Đông Phương, em có ý kiến gì không?”
“Thiếu người?” Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Chúng ta không phải sẽ đi đế đô sao? Trên đường đi sẽ phải đi qua rất nhiều nơi, có thể tìm một chút, hoặc thẳng thắn mở miệng đòi hỏi.”
“Haha.” Thẩm Tu Lâm nghe câu trả lời của Đông Phương Hiển, ngay lập tức cười lên.
“Đông Phương, sao em lại đáng yêu đến vậy. Hahaha… Đông Phương nói không sai, đồ tốt mà không muốn trả giá thì làm sao có được. Chúng ta đem mấy bản vẽ kia đưa ra, súng ống một lần nữa có được thời kỳ đỉnh cao phát triển, công lao lớn như vậy, chúng ta muốn chút nhân lực cũng không phải quá đáng.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, coi như là thực sự bội phục da mặt dày của đối phương.
Thẩm Tu Lâm ho một tiếng, vô tội nói “Anh nói không sai đúng không? Nhưng trước khi chúng ta rời đi vẫn phải giải quyết trước mầm hoạ ở nơi này. Mặt khác, Thuỷ Bạch Sắc còn từng nói qua, trong thành phố này có một trong Thập Quang. Chúng ta nhất định phải lấy được nó.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Đương nhiên.”
Thẩm Tu Lâm vuốt ve bàn tay của Đông Phương Hiển “Chúng ta cần phải đánh nhanh thắng nhanh.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, lại gật đầu “Ừm. Anh muốn chờ ba nhà kia tự đánh tới cửa sao?”
“Không, như vậy quá chậm. Ai biết bọn họ muốn cứu con tin vào lúc nào chứ.” Thẩm Tu Lâm lập tức nói.
“Vậy anh định làm thế nào?”
Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương, chúng ta có thể tự mình tìm tới nha.”
Đông Phương Hiển hơi run rẩy “Tự tìm tới kiểu gì?”
“Việc này rất đơn giản. Con tin nằm trong ta chúng ta, chúng ta có thể đi tới từng nhà, như vậy thì giải quyết từng nhà một. Hơi phiền chút thôi. Hoặc là, nghĩ biện pháp nào đó khiến cho ba gia tộc kia nhanh chóng tấn công đến đây. Nếu như vậy, bọn họ tập trung nhiều người đến đánh chúng ta, chúng ta càng có cơ hội tốt để ra tay.”
“Anh muốn thực hiện phương án nào?” Đông Phương Hiển hỏi Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi “Không quan trọng, anh thấy cái nào cũng được.”
Đông Phương Hiển nghĩ một chút, nói “Vậy đến từng nhà đi, nếu như vậy, có thể giảm bớt số lượng cá lọt lưới.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy được, chúng ta cứ làm như vậy. Nhưng trước đó, Đông Phương có thể nói cho anh biết, hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Cuối cùng vẫn nhắc tới… Đông Phương Hiển hơi cắn môi, tránh tầm mắt của Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cũng không cho đối phương trốn tránh mình như thế.
Vì vậy, hắn nắm chặt tay Đông Phương Hiển, kéo đối phương nhìn thẳng mình.
“Đông Phương, thật ra thì anh không phải là không nhớ được chút nào.”
Đông Phương Hiển nghe xong, cả người đều cứng ngắc.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Anh nhớ anh đã ôm lấy em, nhớ đến em dùng tinh thần lực trấn an anh, anh nhớ… dường như anh đã đoạt lấy em. Đông Phương, anh có được em rồi, có đúng không?”
Khoé miệng Đông Phương Hiển càng cố gắng nhếch lên, cả người đều cứng ngắc, giống hệt như con rối vậy.
Thẩm Tu Lâm cười, nắm lấy tay đối phương, sau đó nhẹ nhàng nói “Đông Phương, anh không nhớ lầm, đúng không?”
Mặt Đông Phương Hiển đỏ bừng, chỉ nhìn sắc hồng kia, khuôn mặt Thẩm Tu Lâm đã âm trầm hơn rất nhiều.
“Đông Phương… không phủ nhận?”
Đông Phương Hiển cắn môi, hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm “Chỉ lên giường có một lần mà thôi, vì sao tôi lại muốn chối chứ.”
Nghe giọng nói cố gắng chống đỡ của đối phương, Thẩm Tu lâm chỉ cảm thấy có chút buồn cười, còn có chút… tức giận.
“Mà thôi?” Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên giận dữ cúi đầu, cắn lên môi Đông Phương Hiển “Em nói “mà thôi”? Hả? Chuyện lớn như vậy, em còn muốn nói cho anh là em không để ý tới hay sao? Có đúng không? Hả?”
Nói xong, môi Đông Phương Hiển lại bị cắn mạnh một cái.
Đông Phương Hiển bị đau, hơi lùi về phía sau, trong lòng không nhịn được cảm thấy oan ức.
Y đều đã đem thân thể của chính mình cho người này… Anh ta còn cắn y nữa.
Y chỉ là… có chút xấu hổ thôi, như vậy cũng không được hay sao?
Chút oan ức kia hiện lên trong đôi mắt trong suốt, ngay lập tức Thẩm Tu Lâm suýt chút nữa đã bị hấp dẫn, hắn hiện giờ đã hoàn toàn hiểu, cái gì gọi là linh hồn hấp dẫn.
“Em… dùng dị năng?” Thẩm Tu Lâm lẩm bẩm.
Đông Phương Hiển run rẩy, sau đó quay đầu đi “Sao tôi có thể dùng dị năng với anh được chứ.”
Tinh thần lực mê hoặc, thôn phệ, y dùng tới trên người ai cũng được, chỉ duy nhất sẽ không bao giờ dùng tới trên người Thẩm Tu Lâm.
Khi Thẩm Tu Lâm vừa nói xong câu đó kỳ thực cũng đã cảm thấy có lỗi với đối phương, thế nhưng lời nói đã nói ra, hắn cũng không có cách nào thay đổi được. Nhìn thấy trên mặt Đông Phương Hiển cũng xuất hiện chút đau lòng, vội vàng nói “Xin lỗi, anh không phải cố ý, em đừng hiểu lầm. Anh, anh chẳng qua chỉ là cảm thấy… em khi nãy thực sự rất hấp dẫn anh.”
Đông Phương Hiển cứng đờ, sau đó tai lập tức đỏ lên.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Xin lỗi, chỉ là Đông Phương của khi nãy… suýt chút nữa khiến cho anh không kiềm chế được…”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm đột nhiên ôm người vào trong lòng.
Đông Phương Hiển thấy thế, hơi đẩy người ra “Đừng… Đang ở bên ngoài…”
Thẩm Tu Lâm thủ thỉ “Chúng ta đều sắp kết hôn rồi, đương nhiên là có thể danh chính ngôn thuận thân mật, em sợ cái gì?”
Đông Phương Hiển lườm người kia “Anh nói cái gì. Ai thèm kết hôn với anh.”
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm ai oán nhìn đối phương “Là em đó, em quên em đã đồng ý anh cái gì sao?”
Đông Phương Hiển mặc kệ luôn, quay đầu, sau đó đi thẳng về phía biệt thự…
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm ở phía sau gọi một tiếng.
Thế nhưng người đi phía trước cũng không quay đầu lại… hơn nữa, chân càng đi nhanh hơn.
Vì vậy, Thẩm Tu lâm đành phải mau chóng đuổi theo…
“Đông Phương, em chờ anh một chút.” Thẩm Tu Lâm vừa nói vừa vội vàng đuổi theo, rốt cuộc trước khi đối phương về tới biệt thự thì thành công bắt được người.
Nhưng mà, dù đã đuổi kịp, thế nhưng Đông Phương Hiển rõ ràng không thèm để ý tới hắn, còn đi thẳng lên lầu.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cũng vội vàng chạy theo, thế nhưng còn vừa tới ngoài cửa phòng đã hứng chịu nguyên một cái cửa đập vào mặt.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm ở bên ngoài đáng thương lên tiếng, sau đó thò tay mở cửa.
May quá, tuy rằng vừa bị cửa sập vô mặt, nhưng cửa cũng không bị khoá lại, hơn nữa trên cửa cũng không có cấm chế.
Thẩm Tu Lâm vội vã nhào vào phòng.
“Hì hì, Đông Phương.” Xoa xoa tay, Thẩm Tu Lâm mặt dày mặt dạn quấn lấy bên người Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển không nhìn đối phương, từ từ nhắm hai mắt lại, duy trì tư thế tĩnh toạ.
Dù Đông Phương Hiển đã không thèm để ý tới, thế nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn dán sát vào, ngón tay cũng bắt đầu không thành thật… Vốn ký ức ngày hôm qua cũng không quá rõ ràng, nhưng loại cảm giác ngọt ngào kia hắn vẫn còn nhớ kỹ lắm.
Nếu đã có được người này, Thẩm Tu Lâm đương nhiên hi vọng khi hai người đều tỉnh táo thì khiến họ thân mật thêm một chút đi.
Kết quả là, Thẩm Tu Lâm cũng càng ngày càng nhào tới trên người Đông Phương Hiển…
Đông Phương Hiển đang tĩnh toạ, đột nhiên mở to mắt “Anh đang làm cái gì.”
Thẩm Tu Lâm vô tội tròn mắt “Không làm gì a, anh chỉ là muốn cùng Đông Phương thân mật một chút mà thôi.”
Đông Phương Hiển hơi lùi về phía sau, muốn kéo dãn khoảng cách quá gần giữa hai người.
Mà bởi vì đang ngồi tu luyện, muốn lùi cũng lùi không nổi.
Vì vậy, Đông Phương Hiển vẫn bị Thẩm Tu Lâm ôm vào lòng, nhất thời, cả người Đông Phương Hiển đều cứng đờ “Anh, anh làm gì… Buông ra, tôi đang tu luyện.”
“Đông Phương, anh nhớ là… tối hôm qua, em hình như cũng dùng phương thức tu luyện nào đó chữa thương cho anh đúng không? Nếu không thì anh cũng không thể lên được cấp tám… còn qua cả sơ kỳ nữa. Đông Phương, nói cho anh biết đi, em dùng phương thức gì vậy? Tu luyện có tác dụng tốt như vậy… chúng ta có thể áp dụng nhiều lần không?”
Hô hấp nóng rực ở bên tai Đông Phương Hiển, không gian quanh người đều bị thu nhỏ lại, khiến cho y không thể tránh khỏi, toàn bộ người đều bị Thẩm Tu Lâm ôm lấy.
“Anh…” Sau đó, hai mắt Đông Phương Hiển càng mở lớn hơn một chút, bởi vì Thẩm Tu Lâm đã hôn tới.
Nụ hôn này, không hề giống như ngày hôm qua.
Khi tỉnh táo cùng khi hôn mê… cảm giác thực sự khác biệt rất nhiều.
Mơ mơ màng màng nghĩ như thế, nhưng Thẩm Tu Lâm cũng không hôn tiếp nữa, mà ngừng lại. Hắn thấy đôi mắt trong suốt kia của Đông Phương Hiển, dường như cũng cảm thấy linh hồn của mình đều theo nó mà đi.
Gằn từng chữ, Thẩm Tu Lâm nghiêm túc hỏi Đông Phương Hiển.
“Đông Phương, em nói cho anh biết, ngày hôm qua… em có hối hận không?”
Đông Phương Hiển run rẩy, theo bản năng lắc đầu. Hối hận? Y làm sao lại có khả năng sẽ hối hận?
Đây là lựa chọn của y, Thẩm Tu Lâm cũng vậy, cũng là do y tự mình chọn. Ngày hôm qua, khi linh hồn giao hoà, tinh thần lực dung hợp, ngọt ngào như thế, y làm sao sẽ hối hận?
Thấy Đông Phương Hiển lắc đầu, Thẩm Tu Lâm thả lỏng, trong mắt cũng mang theo ấm áp say lòng người…
“Đông Phương, thực sự không hối hận?”
Âm thanh của Thẩm Tu Lâm khàn khàn, Đông Phương Hiển cũng nghiêm túc lắc đầu “Em không hối hận.”
Em không hối hận…
Em không hối hận…
Bốn chữ này vừa nói ra, Thẩm Tu Lâm không thể kiềm chế được nữa, hắn đột nhiên cúi đầu, bế Đông Phương Hiển, đặt lên giường lớn…
Đông Phương Hiển giật mình hô lên một tiếng, thế nhưng, rất nhanh, âm thanh này đã bị nhiệt tình nuốt lấy…
Nếu như nói khi vừa bắt đầu, Thẩm Tu Lâm còn có thể kiềm chế bản thân, nhưng sau khi nghe được mấy chữ “Em không hối hận” kia, hắn hoàn toàn không thể nhịn nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.