Chương trước
Chương sau
Thể tích của con thạch sùng cũng không lớn, dán trên vách tường cũng chỉ là một khối nho nhỏ mà thôi.
Đồng thời, con thạch sùng kia nghiêng đầu, đôi mắt thẳng tắp nhìn Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển bọn họ, tựa hồ đang nghĩ phương thức lần tấn công tiếp theo.
Thuỷ Bạch Sắc lúc này lẩm bẩm nói “Con thạch sùng này… Nếu ăn nội đan của nó, sức mạnh của ta khẳng định có thể tăng lên rất nhiều.”
Mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên.
Đông Phương Hiển nhìn con thạch sùng bên kia, không nhúc nhích.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ biết năng lực của chính mình, gặp phải biến dị thể lợi hại như vậy, khi chiến đấu chỉ có thể là vật cản.
Cho nên, bọn họ không dấu vết ẩn giấu chính mình.
Bộ đội đặc chủng như bọn họ, mặc dù không có dị năng, thế nhưng ở trong hoàn cảnh nhất định muốn che giấu bản thân, không để cho kẻ địch nhằm vào mình vẫn là không hề khó khăn.
Đặc biệt, nơi này còn có vật thu hút chú ý tồn tại.
Cũng chính là hai người Thẩm Tu Lâm.
Đông Phương Hiển nhìn con thạch sùng, con thạch sùng cũng nhìn y, lúc này, con thạch sùng bỗng nhiên phát động công kích về phía Đông Phương Hiển.
Móng vuốt con thạch sùng vô cùng sắc nhọn. Thân hình của nó lại nhỏ, trên không xoẹt qua một vệt sáng, sau đó, con thạch sùng trực tiếp vươn móng vuốt nhằm cào chết Đông Phương Hiển.
Thế nhưng Đông Phương Hiển có thể bị cào hay sao?
Đáp án hiển nhiên là phủ định.
Khi con thạch sùng chạy tới bên này, thân ảnh Đông Phương Hiển liền chuyển động, y không phái né tránh, mà trực tiếp đối đầu.
Nhưng ngay tại thời khắc mấy chốt, y hơi tránh ra một chút, sau đó phát động tinh thần lực.
Lúc này khác với lúc đối mặt với người máy, người máy không có hệ thần kinh, cho nên tinh thần lực không có tác dụng với nó, chỉ có thể phá hỏng bên ngoài mà thôi.
Thế nhưng con thạch sùng này lại không giống, dù thể tích của nó có nhỏ tới đâu thì cũng có hệ thần kinh, cho nên, tinh thần lực của Đông Phương Hiển triển khai, phá hỏng nội tạng của con thạch sùng.
Con thạch sùng nhất thời phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó thân thể từ trên không rơi xuống.
Thẩm Tu Lâm canh chuẩn cơ hội, tinh thần lực ngưng tụ thành phong đao chém về phía thân thể thạch sùng.
Lưỡi đao sắc bén xuyên thấu qua, tinh thần lực của thạch sùng không cao bằng Thẩm Tu Lâm, cho nên, sau khi bị Đông Phương Hiển công kích, ngay lập tức bị phong đao của Thẩm Tu Lâm chẻ thành hai nửa.
Sau đó, trong tay của Đông Phương Hiển nhiều ra một cái nội đan màu trắng.
Nội đan màu trắng kia hoàn toàn trong suốt, màu sắc phi thường xinh đẹp.
Thẩm Tu Lâm đi tới trước mặt Đông Phương Hiển.
“Đây chính là nội đan của con thạch sùng kia?”
Đông Phương Hiển gật đầu, đưa nội đan cho Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm nhận xong nhìn một chút liền trả lại cho Đông Phương Hiển.
Thuỷ Bạch Sắc kêu lên “Cho ta đi, cho ta đi. Cho ta ăn, ta rất thích a.”
Thẩm Tu Lâm căn bản không để ý tới nó, Đông Phương Hiển thấy Thẩm Tu Lâm không có ý định đưa nội đan cho Thuỷ Bạch Sắc nên trực tiếp thu nội đan vào.
Thuỷ Bạch Sắc phi thường ai oán.
“Thẩm thiếu, cho ta đi, cho ta đi, ta ăn nó thì sẽ có tác dụng thật lớn.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nhíu mày “Có thể có tác dụng thật lớn? Ta xem ngươi đến bây giờ đều chưa từng ra tay, có thể nói vô cùng vô dụng.”
“Thẩm thiếu, ngươi không thể nói như vậy a, đó là hiện tại gặp phải đều không cần ta động thủ. Ta, ta gặp phải thứ cần ta động thủ thì ta nhất định sẽ xuất thủ mà. Thẩm thiếu, ngươi cho ta nội đan kia đi, cho ta ăn đi…”
“À, thật là ngại nha, ta chính mình muốn giết con thạch sùng kia cũng không dễ dàng, cho nên nội đan kia không thuộc về ta, ngươi muốn liền hỏi Đông Phương đi.”
Thuỷ Bạch Sắc vốn đang lăn lộn trên người Thẩm Tu Lâm trực tiếp dừng hình.
“Hỏi hắn? Đồ xấu xa kia khẳng định sẽ không cho ta a.”
Thẩm Tu Lâm ngoài cười nhưng trong không cười “Vậy thì hết cách.”
Thuỷ Bạch Sắc khóc thét.
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Kêu nữa ta nhốt ngươi vào.”
Nhốt vào, chính là nhốt vào trong ý thức hải, đối với Thuỷ Bạch Sắc, đây căn bản chính là một cái trừng phạt muốn mạng của nó.
Vì vậy, Thuỷ Bạch Sắc không dám lên tiếng nữa.
Đông Phương Hiển liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, nói “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, sau đó nói với Kình Thương và Lô Thuỷ.
“Chúng ta đi trước, các ngươi từ từ theo sau, không thì có vấn đề gì các ngươi lại phản ứng không kịp.”
“Được.” Kình Thương cảm kích gật đầu “Đa tạ Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi ở đầu tiên, lần này, bọn họ đi càng cẩn thận hơn.
Đi một đoạn, Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên lên tiếng.
“Giống như ở phía trước.”
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái.
Đông Phương Hiển nói “Cẩn thận một chút.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đông Phương yên tâm, ta biết đúng mực, nếu không thể địch lại, ta sẽ không làm liên luỵ người khác đâu.”
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm nắm chặt tay đối phương.
Đông Phương Hiển quay đầu lại.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương cũng phải cẩn thận.”
Đông Phương Hiển gật đầu.
Càng đến gần nơi này, Thẩm Tu Lâm bọn họ phát hiện rằng loại cảm giác lạnh thấu xương kia càng mạnh hơn.
Lúc này, Thẩm Tu Lâm ra hiệu cho Kình Thương dừng lại.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng chú ý tới, lập tức dừng lại.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm đi thêm một chút liền thấy một cái bệ đá.
Ở dưới bệ đá, có một cái hộp thuỷ tinh trong suốt, từ cái hộp có thể nhìn thấy bên trong có cái gì, mà đồ vật bên trong…
Ánh mắt của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển trở nên thâm trầm hơn.
Đó là một vật có hình dạng giống như đá quý, có màu xanh lam rất đẹp, thông qua hộp thuỷ tinh mà tản ra ánh sáng mê người.
Nếu có nữ nhân yêu thích đá quý ở đây, tin tưởng rằng nhất định sẽ bị viên đá quý này hấp dẫn.
Thuỷ Bạch Sắc cũng nhìn thấy viên “đá quý” kia, nhất thời nói ra “Chính là vật kia, rất ghê tởm, rất buồn nôn.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, có cảm giác gì không?”
Đông Phương Hiển chậm rãi lắc đầu “Lúc ở bên ngoài, ta cảm ứng được chính là năng lượng thể này, thế nhưng có ghê tởm hay không thì ta lại không có cảm giác.”
“Nó không phải là chính năng lượng thể, thật là ghê tởm.” Thuỷ Bạch Sắc nói “Các ngươi không được động vào nó, nó thật sự không phải vật gì tốt.”
Thẩm Tu Lâm trầm ngâm, nói “Có phải là đồ tốt hay không cũng không phải chỉ nói là được, Thuỷ Bạch Sắc, ngươi nếu nói nó là đồ không tốt, vậy ngươi nói cho ta, nếu dùng nó để tu luyện sẽ như thế nào?”
“Nhất định sẽ phát điên. Là thứ xấu xa, đương nhiên sẽ phát điên a.”
“Ồ?” Ánh mắt Thẩm Tu Lâm hơi loé lên “Ngươi có chắc không?”
“Ngươi có thể tìm người tới thử.”
Tuyết lang lúc này đã nằm run rẩy trên mặt đất. Lúc mới bắt đầu, sau khi Long Thành Uyên cùng nó nói chuyện, nó vẫn sẽ theo chân Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, dù thân thể vẫn còn run rẩy.
Cho tới bây giờ, nó đã nằm sấp xuống đất.
Ngược lại, Long Thành Uyên ở trên lưng nó, cũng không có cảm giác rõ ràng nào.
Đông Phương Hiển nói “Để ta thử xem.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu “Ngươi cẩn thận một chút.”
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển thăm dò tới trước mặt vật đó, ngay tại thời khắc này, ánh mắt Đông Phương Hiển lạnh lẽo, y cảm nhận được sức hấp dẫn rất lớn của viên đá quý kia.
Viên đá quý đó hấp dẫn y hấp thu nó, hơn nữa còn mang theo mùi vị mê hoặc.
Nhưng mà tinh thần lực của Đông Phương Hiển rất mạnh, viên đá quý này còn rất xa mới có thể mê hoặc được y.
Vì vậy, Đông Phương Hiển thu hồi tinh thần lực của mình, nói “Quả thật có chút cổ quái, sẽ hấp dẫn cùng với mê hoặc tinh thần lực con người.”
Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm trở nên nghiêm túc “Vậy vật này chúng ta giữ lại hay huỷ đi?”
“Huỷ đi, nhất định phải phá huỷ nó.” Thuỷ Bạch Sắc kêu lên “Thứ đồ xấu xa này giữ lại làm gì a?”
Thẩm Tu Lâm không để ý đến Thuỷ Bạch Sắc đang kêu gào, chỉ nhìn Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Ta thu nó, có lẽ còn có tác dụng khác.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy liền gật đầu “Nhưng thứ này thu vào cũng không biết có hại gì với cơ thể người hay không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không cần lo lắng, ta có thứ ngăn cách nó.”
Nói xong, Đông Phương Hiển từ trong không gian lấy ra một chiếc hộp, là một chiếc hộp mà thoạt nhìn bề ngoài rất bình thường, thế nhưng ánh mắt vừa liếc qua của Thẩm Tu Lâm lại ngừng lại.
Chiếc hộp kia, khiến cho hắn có cảm giác… có chút quen thuộc.
“Quen thuộc?” Đông Phương Hiển có chút không rõ, đưa chiếc hộp cho Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm cầm lấy, chiếc hộp này chỉ như hộp gỗ đào bình thường, thế nhưng, khi hắn cầm vật kia trên tay lại cảm thấy lạnh thấu tâm, hơn nữa, tâm tình cũng trầm xuống.
Ngoài ra, Thẩm Tu Lâm còn cảm giác chiếc hộp này… giống như đã từng thấy qua.
Mà ngay tại lúc này, chiếc hộp Thẩm Tu Lâm cầm trong tay đột nhiên xảy ra biến hoá.
Chỉ thấy cái hộp bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng, ánh sáng này xông thẳng tới trán Thẩm Tu Lâm.
Biến cố này phát sinh quá nhanh, cho dù Đông Phương Hiển đang ở rất gần Thẩm Tu Lâm cũng không kịp phản ứng.
Đợi đến khi Đông Phương Hiển muốn kéo Thẩm Tu Lâm ra, Thẩm Tu Lâm cũng đã bị ánh sáng bao trùm.
Ngay sau đó, chiếc hộp trên tay bỗng nhiên bay tới trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm. Ánh sáng trắng kia ngoại trừ có một phần chui vào đầu Thẩm Tu lâm, những phần khác đều chiếu sáng xung quanh hắn.
Đông Phương Hiển muốn kéo Thẩm Tu Lâm ra, nhưng y lại phát hiện mình không có cách nào làm được.
Ánh mắt Đông Phương Hiển trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn không có cách.
Mà lúc này, hộp gỗ trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm nổ mạnh, biến thành mảnh vỡ.
Cùng lúc đó, Thẩm Tu Lâm mở mắt ra.
“Thẩm Tu Lâm.” Đông Phương Hiển vội vàng chạy tới trước một bước, kiểm tra tình huống Thẩm Tu Lâm từ trên xuống dưới.
Thẩm Tu Lâm nhếch môi “Đông Phương, ta không sao, là đồ vật có liên quan tới công pháp tinh thần lực của ta.”
Đông Phương Hiển lúng túng “Vậy tại sao lại ở trên người ta? Hộp gỗ này kỳ lạ sở dĩ cũng chỉ bởi vì trận pháp cùng năng lượng thôi.”
“Ta cũng không biết.” Thẩm Tu Lâm cười khổ.
Đông Phương Hiển nhíu mày “Chẳng lẽ do chất liệu của hộp gỗ?”
Thẩm Tu Lâm nhìn viên đá quý vẫn đang toả sáng như cũ ở một bên, nói “Ta hoàn thiện công pháp, trong đầu nhiều hơn một chút thủ pháp công kích, thế nhưng… hộp gỗ đã nổ mất, ngươi còn có thể thu viên đá quý kia không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Hộp gỗ kia quý cũng vì trận pháp thôi… Tuy rằng thoạt nhìn nó cũng thực quý giá, nhưng mà trên người ta còn có cái khác.”
Dứt lời, Đông Phương Hiển từ trong không gian lại lấy ra một cái hộp gỗ khác. Chiếc hộp gỗ này cũng có bề ngoài khá giống chiếc lúc nãy.
Đông Phương Hiển thấy Thẩm Tu Lâm không có phản ứng gì bất thường liền nói “Ta đi thu vật kia vào.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được. Ngươi cẩn thận một chút.”
Đông Phương Hiển gật đầu, không nói gì.
Dù vật đang ở ngay trước mặt, Đông Phương Hiển vẫn cẩn thận, một đường đi tới đều vô cùng lo lắng.
Nhưng mà, ngay cả như vậy, biến cố vẫn xảy ra khi Đông Phưởng Hiển tới gần bệ đá.
Bốn chân của bệ đá lúc Đông Phương Hiển tới gần bỗng nhiên xoay tròn, sau đó, toàn bộ bệ đá liền đổ xuống.
Một cái động lớn xuất hiện ở trên mặt đất.
Đông Phương Hiển lẹ tay, trực tiếp dùng tinh thần lực quấn quanh hộp thuỷ tinh, muốn kéo nó qua.
Thế nhưng hộp thuỷ tinh kia giống như dính chặt vào trên bệ đá, Đông Phương Hiển kéo mãi không đi.
Mà ngay tại lúc này, một vách tường gần bệ đá đột nhiên xuất hiện một bóng người. Mặc dù chỉ loé lên, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Đó là Trương Tô Hàng, mà trên tay đối phương, còn ôm một người. Người kia, rõ ràng chính là Lãnh Truyện Phong.
Chỉ là ánh mắt Lãnh Truyện Phong lúc này đang lạnh lùng âm hiểm nhìn đám người Thẩm Tu Lâm.
Tuy rằng lạnh lùng, nhưng đây rõ ràng là ánh mắt cừu hận, âm hiểm thuộc về nhân loại.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều kinh ngạc.
Lãnh Truyện Phong không phải chết rồi hay sao? Như thế nào có thể…
“Lãnh Truyện Phong?” Thẩm Tu Lâm lên tiếng.
Đông Phương Hiển cắn chặt môi dưới, sau đó, tinh thần lực cực lớn triển khai, trực tiếp đánh tới vách tường kia.
Lần này, bởi vì tinh thần lực của Đông Phương Hiển trùng kích quá lớn, vách tường cũng không chắc chắn, cho nên, nó nứt ra.
Vì vậy, khi Đông Phương Hiển công kích lần thứ hai, sau một khắc, vách tường ầm ầm đổ xuống.
Mà lúc này, Trương Tô Hàng ôm Lãnh Truyện Phong lần thứ hai xuất hiện ở bên cạnh, thế nhưng đối phương không hề có chút hoảng hốt nào, ngược lại, thậm chí còn đang cười.
“Ta thực sự là không nghĩ tới các ngươi không chỉ có thể tới nơi đây, hơn nữa còn khiến vật này xuất hiện, haha, ta thật muốn cảm tạ các ngươi a.”
Nói xong, Trương Tô Hàng ôm Lãnh Truyện Phong nhảy xuống cái động bên dưới bệ đá.
Đông Phương Hiển thần sắc bỗng nhiên run rẩy, sau đó y cũng nhảy xuống theo.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm khẩn trương, bản năng chiến thắng lý trí, cũng nhảy theo xuống, ngay sau Đông Phương Hiển.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ nghe được tiếng động liền chạy tới nơi này, chỉ nhìn thấy bóng lưng Thẩm Tu Lâm nhảy xuống.
“Làm sao bây giờ?” Lô Thuỷ hỏi Kình Thương.
Kình Thương thì lại nhìn về phía sinh vật biết nói kia, cũng chính là Long Thành Uyên.
Long Thành Uyên nói “Các ngươi ở đây nhìn tuyết lang, nếu có nguy hiểm thì mang theo nó trốn ra bên ngoài, ta xuống dưới xem sao.”
Kình Thương gật đầu “Được.”
Long Thành Uyên không nhiều lời, cũng nhảy xuống…
Khi Thẩm Tu Lâm cùng Long Thành Uyên đều nhảy xuống, cái động kia lại chậm rãi khép chặt lại.
Kình Thương cùng Lô Thuỷ giật mình, chạy tới trước hai bước.
Thế nhưng nơi đó đã đóng lại hoàn toàn.
Lô Thuỷ nói “Thủ lĩnh, đã đóng lại, chúng ta làm sao bây giờ? Ở đây chờ sao?”
Kình Thương gật đầu “Chờ. Chúng ta trên người còn mang theo một ít lương khô, liền chờ ở đây.”
Lô Thuỷ hít sâu một hơi “Được.”
Kình Thương cùng Lô Thuỷ cũng không ngồi yên chờ, bọn họ đi xung quanh, muốn tra một chút xem ở đây còn có huyền cơ nào khác không.
Mà tuyết lang sau khi viên đá quý kia rơi xuống thì chậm rãi khôi phục tinh thần lực.
Nó bây giờ mặc dù vẫn còn bị thương, thế nhưng ánh mắt đã khôi phục lại ánh sáng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.